196- TU TẬP NHIẾP TÂM VÀ ĐẨY
LUI BỆNH
(0:00) Trưởng
lão: Thầy chỉ chờ cho đủ hết đặng Thầy kiểm coi hôm rày mấy con tu tiến tới
đâu. Coi chứng quả A La Hán chưa đây?
Người nào chứng
rồi Thầy chấm điểm cho đậu cho rồi, còn người nào rớt thì cho ở lại. Thầy xét
qua mấy tuần nay mấy con tu tập ra sao đây? Coi đứa nào nhiếp tâm giỏi, đứa nào
nhiếp tâm dở, thì theo đó Thầy hướng dẫn cho tập.
Lẽ ra bữa
nay, buổi chiều Thầy còn kiểm bên nam nhưng mà Thầy nói thôi bây giờ kiểm bên nữ
cho thình lình, cho mấy con tập trung không kịp, không có chuẩn bị bài vở copy,
chứ không nó copy nhau hết. Thầy kiểm tra thình lình không à, không có kiểm tra
để cho chuẩn bị sẵn sàng. Có mấy con sẵn sàng bài vở đồ này kia, mấy con lập luận,
lý luận đồ hay đó, nhưng mà rớt hết. Ở bên nam, hồi sáng này Thầy kiểm mới được
phân nửa, chứ chưa được. Đông quá! Kiểm không hết. Tính một buổi cho nó xong, đặng
rồi sẽ làm công việc. Nhưng mà rồi nó không hết, công việc lúc này nhiều quá!
Tu sinh: Con thưa Thầy, lấy giấy bút viết
bài chứ ạ?
Trưởng
lão: Bút hả con?
Tu sinh: Có phải lấy giấy bút viết bài không
ạ?
Trưởng
lão: Coi như là Thầy
sẽ hỏi, hỏi từng người một. Cô Út có ghi những người mà tu tập Tứ Niệm Xứ để Thầy
xem coi Tứ Niệm Xứ mấy con, Tứ Niệm Xứ hay sáu niệm xứ đây không biết? Để coi
thử coi tu tứ hay là tu sáu, hay là tu ba đây. Thầy có kiểm tra cho kỹ lại.
Mấy con lần
lượt vô hết đi con, vô hết. Xá Thầy thôi! Cô này chắc tu giỏi lắm! Cứ vô cửa mấy
con xá cái hình của Thầy thôi, là xong đó. Coi như Thầy đang ngồi đó đó, con đứng
đó đó. Như vậy là yên trí, rồi cứ vô ghế ngồi đàng hoàng. Còn ai sót không con?
Còn người nào không?
Tu sinh Hải
Tâm: Vô hết đủ rồi.
Trưởng
lão: Vô hết rồi phải
không? Để nghe cho kỹ để biết cái pháp tu, chứ không khéo nghe không kỹ lại
không biết pháp tu á! Cái lớp học mình lạ lùng lắm, hai giờ mà Thầy giáo phải
vô trước, học trò vô tới hai giờ mấy, vô hết chưa con? Còn thiếu ai nữa không?
Tu sinh: Dạ không ạ! Chờ cô Út đi kêu rồi ạ.
Trưởng
lão: Rồi, rồi chờ cô
Út kêu xong đủ hết con. Còn mấy người nữa, hết chưa con?
Cô Út: Họ đang ra gần tới rồi Thầy.
(02:27) Trưởng
lão: Mấy con lắng nghe, bởi vì trong cái vấn đề tu tập, là phải mình phải
tu tập từ cái căn bản. Từ cái cơ bản, để rồi mới đi sâu vào những cái giai đoạn
khác nữa, chứ không phải tu thế này. Cho nên, từng cái bước đi nó phải vững chắc.
Cho nên từ hôm mà Thầy vào đây, dạy mấy con cách thức nhiếp tâm. Nhưng mà trong
cái sự nhiếp tâm thì nó phải có cái sự ức chế tâm, chứ không phải là thiếu sự ức
chế.
Nhưng mà nhiếp
tâm mà đúng pháp và nhiếp tâm không đúng pháp.
- Nhiếp tâm không đúng pháp, thí dụ
mấy con nương vào hơi thở mấy con chỉ biết hơi thở ra vô, thì đó là mấy
con tập trung ức chế tâm không đúng pháp.
- Còn đúng pháp, thì đạo Phật nó
có cái pháp Dẫn Tâm vào cái chỗ mình mong muốn, dẫn tâm vào cái chỗ mong
muốn.
Cho nên vì vậy
mà Thầy, đầu tiên Thầy hỏi mấy con đó, là người nào mà nhiếp tâm được trong ba
mươi phút? Thì ở đây chỉ có một người nhiếp tâm được trong ba mươi phút. Thì
trong khi đó nó không phải nhiếp tâm trong ba mươi phút là khó. Tại vì khó là
do mấy con tu tập không có pháp. Ngồi, ví dụ như ngồi biết hơi thở ra, biết hơi
thở vô kéo dài ba mươi phút, thì thiệt ra cái đó là cái khó. Chứ còn nhiếp tâm
trong ba mươi phút rất dễ dàng không có khó. Có pháp mà mấy con, dẫn nó từng bước,
thì làm sao mà nó có niệm khởi được? Có phải không mấy con? Thấy có pháp. Mà
pháp đó là Như Lý Tác Ý chứ gì? Pháp Như Lý Tác Ý có gì đâu. Nương cái hơi thở
thì tác ý nó thôi chứ gì? Tại vì nó thở ra thì mình bảo "Thở
ra", thở vô thì bảo "Thở vô" thôi. Nó sẵn
có cái pháp của nó rồi, mà cái pháp của nó là Thân Hành Niệm phải không, mấy
con thấy không?
Mà mình đây
là mình tu Nhiếp Tâm, mình nhiếp tâm. Cho nên trong khi mình nhiếp tâm, nó kỹ
lưỡng, nó hẳn hòi, nó nhiệt tâm. Nó quyết tâm tu tập, đem hết cái khả năng, cái
sức lực của mình ra để mình dẫn nó trong ba mươi phút. Ba mươi phút mà đâu có
lâu mấy con? Thầy nói thật sự đâu có lâu đâu. Sợ mình vận dụng cái sức lực của
mình cầu một giờ cũng chưa nhằm nhò gì.
(04:29) Các
con thấy nãy giờ, Thầy vô đây mà giờ là, coi như là vô đây là hồi cây kim dài
chỉ số sáu mà bây giờ ba giờ rưỡi. Rồi bây giờ là bốn mươi lăm phút rồi, còn có
mười lăm phút nữa là, các con thấy còn mười lăm phút nữa là một giờ rồi chứ gì?
Mà một giờ trong chớp mắt như vậy. Từ hồi Thầy vô đây Thầy ngồi cho tới bây giờ,
còn mười lăm phút nữa là một giờ đồng hồ, thì như vậy ba mươi phút mình chớp mắt
chứ gì? Đâu có khó khăn! Vậy mà nhiếp tâm có năm phút, mười phút thì quá dở!
Như vậy là không phải mấy con dở. Cái đó không phải dở, mà tại mấy con chưa biết
pháp, chưa biết pháp dẫn nó. Chứ biết pháp dẫn nó thì ba mươi phút không có khó
khăn.
Cho nên ở
đây, Thầy nói ví dụ như các con đầu tiên, các con tác ý dài: "Hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra", rồi hít vô
thở ra chứ gì.
Thì bảo "Hít,
thở", hay là "Hít vô, thở ra, hít vô, thở ra”, hay
là "Hít, thở, hít, thở”, mình cứ dẫn. Mình dẫn từng kỹ lưỡng
từng hơi thở, "Hít" thì phải hít, "Thở",
thở. Đó là mình dẫn trước, cái ý thức của mình chủ động dẫn trước. Chứ không phải
mình hít, thở, hít, thở, mình cứ nói lia lịa một hơi cái mình hít thở, cái nó vọng
tưởng nó xen vô. Không phải. Làm từng hơi thở, làm từng tác động, nhắc tâm thật
sự, tu tập thật sự. Một việc làm của mấy con đó là một cái sự dũng cảm đối với
tâm của mình. Làm cho được một cái điều mình làm, đó là một cái sức dũng cảm.
Cũng như người
ta xông vào lửa để cứu một đứa bé ở trong nhà bị cháy. Hay hoặc người ta bị
cháy trong nhà, mà con xông vào nhà lửa để cứu người ta thì phải có cái Đức
Dũng Cảm. Còn hiện bây giờ cái tâm của mình nó, mình muốn cho nó nhiếp cho được
ở trong cái hơi thở của mình, mình cũng phải hết sức dũng cảm với nó. Chứ còn nếu
mình không dũng cảm với nó thì mình nhiếp không được.
Mà mình có
pháp. Mình có pháp chứ đâu phải mình khó khăn cũng như là lửa cháy, hoặc là nhảy
xuống nước cứu người chết đuối đâu? Nó đâu có khó khăn đâu? Nhưng mà mình phải
cẩn thận, kỹ lưỡng từng cái "Hít" thì mình
hít, "Thở" mình thở, hít, thở. Cũng như mấy con thấy
không?
(06:35) Không
dùng hơi thở thì mấy con dùng cánh tay. Phải không? Thì mấy con thấy nó rất rõ
ràng: "Đưa tay ra tôi biết tôi đưa tay ra, đưa tay vô tôi biết
tôi…", dễ dàng quá! Ai làm cũng được hết. "Đưa ra!” thì
mình đưa ra, "Đưa vô!” mình đưa vô, "Đưa
ra!” mình đưa ra, "Đưa vô!” mình đưa vô, có cái
đó đơn giản thôi! Nhưng mà khi mình nhắc: "Đưa ra!”, thì mình
tập trung rất kỹ trong cái bàn tay đưa ra, mình chú ý bằng mắt. Và đồng thời
khi cái lệnh mà các con thấy, nó dễ dàng khi mình còn sức tỉnh táo thì mình nhắc
thầm: "Đưa ra!”, mình nhắc thầm, không có phát cái âm.
Nhưng mình
thấy cái tâm của mình bây giờ nó hơi lờ mờ, nếu mình nhắc thầm thì nó sẽ không
có hiệu quả bằng, cho nên mình nhắc bằng cái âm thanh có tiếng ra thì cái nhà gần
bên đó người ta nói “chắc cái cô này hôm nay cô điên cô hay gì? Ở đẵng mà cô la
đưa ra, đưa vô um xùm”. Chắc người ta nói mình điên chứ gì? Nhưng sự thật không
phải đâu mấy con. Cái người ở gần bên mình biết cái người đó lúc bấy giờ cái
tâm nó lờ mờ rồi, người ta mới nói. Nói như vậy, phát âm ra như vậy để làm gì mấy
con biết không?
Cái âm đó là
cái âm thinh. Mà cái âm thinh nó làm cho cái lỗ tai mình nó tập trung vô đó, để
nó biết cái lệnh của nó bảo phải đưa tay ra, có phải không? Cái lỗ tai mình
nghe nữa mà. Rồi con mắt mình lại nhìn ở trong cái cánh tay của mình. Hoặc là
mình cảm nhận rất kỹ cái hơi thở khi mà thở ra, phải không? Hay hoặc là hít vô.
Các con thấy mình làm cho thật, thật sự tu tập, thật sự nhiệt tâm thì nhiếp tâm
trong ba mươi phút không khó khăn.
Nhưng mà khi
đã nhiếp tâm được bằng cái phương pháp ba mươi phút rồi, thì theo Thầy thiết
nghĩ trong một tuần nay thì mấy con sẽ từ cái người mà nhiếp tâm ba mươi phút
cho đến cái người mà ba mươi phút thì các con sẽ, người nào cũng nhiếp được
đúng y như nhau hết. Không có người nào mà còn năm phút, ba phút mà còn vọng tưởng
ra vô. Tại vì mấy con còn thích để vọng tưởng ra vô cho nên nó mới có, chứ còn
cỡ mà không thích thì không bao giờ có, phải không?
(08:33) Mình
quyết tâm mà. Quyết tâm là mình làm cho cái tâm của mình dính vào trong cái hơi
thở, dính vào trong cánh tay. Đây Thầy nhắc, bây giờ ở trong cái lớp của chúng
ta có nhiều người có bệnh đau, chứ đâu phải là không có bệnh đau, phải không?
Nhưng mà bệnh đau mà chưa đến đỗi mà chúng ta đi không nổi, chưa đến đỗi mà
chúng ta phải nằm viện, cho nên chúng ta còn đến lớp dự được nhưng mà trong
thân có bệnh đau. Vậy thì những người mà có bệnh đau cũng đâu có khó gì đâu! Rất
là dễ dàng khi chúng ta dùng cánh tay, hoặc hơi thở chúng ta cũng đẩy lui bệnh
được.
Nhưng mà
chúng ta đừng có sợ! Chúng ta đã biết, Đức Phật đã dạy, các con lưu ý Đức Phật
đã dạy: "Các pháp đều vô thường", thì cái cảm thọ chúng
ta cũng là vô thường chứ đâu phải là thật có đâu. Cái đau bệnh trong thân chúng
ta cũng đều vô thường. Không có pháp, cái cảm thọ đâu phải là của ta, đâu phải
là ta, đâu phải của ta, bản ngã của ta đâu mà chúng ta sợ. Cho nên chúng ta
không sợ bệnh đau đâu. Không có sợ bệnh đau, chúng ta sẽ đuổi được. Khi mà
không sợ thì cái tâm của mấy con nó rất vững vàng. Còn cái tâm của mấy con sợ bệnh,
sợ đau, sợ chết thì mấy con chấp, bị chấp ngã rồi. Mà chấp ngã thì mấy con, cái
ý chí của mấy con nó cùn nhụt, nó sợ hãi. Nó cùn nhụt, nó không còn mạnh mẽ nữa.
Cho nên
chúng ta biết cái câu nói của Đức Phật dạy: "Các pháp đều vô thường,
không có pháp nào là ta, là của ta". Vốn để chúng ta biết rằng
cái thân này không phải ta, mà cái cảm thọ đau đớn này không phải ta, cho nên
chúng ta chẳng sợ nó đâu! Do chúng ta không sợ đó thì cái tinh thần của chúng
ta rất là vững vàng. Cho nên chúng ta mới ôm vào cái pháp và đồng thời chúng ta
tác ý rất dễ dàng, đẩy lui cái bệnh rất dễ dàng.
Ví dụ như
bây giờ cánh tay Thầy nói: "Cái thân bệnh này phải theo cánh tay
mà ra", Thầy đưa ra. "Cái thân không bệnh này theo cánh
tay mà vô" Thầy đưa vô. Có bấy nhiêu! Thầy nhiếp ở trong cánh tay
này, Thầy đưa ra, đưa vô. Mà khi mà Thầy nhiếp được ở trong cánh tay này bằng
cách đưa tay ra, đưa tay vô được. Bây giờ, Thầy không dùng cái pháp tác ý đưa
tay ra vô mà Thầy dùng cái pháp đẩy bệnh: "Cái thân bệnh này theo
cánh tay này mà ra”, Thầy đưa ra; "Cái thân không bệnh
này theo cánh tay mà vô", có gì đâu mấy con!
Và suốt cái
thời gian mấy con dùng cái pháp Như Lý Tác Ý đó, tác ý bệnh mà, thì trong thời
gian ba mươi phút bệnh gì cũng đi hết, cũng đi. Có gì đâu. Mình có pháp mình đẩy
lui bệnh, mình có pháp mình nhiếp tâm mà, mình có pháp không làm thân mình bệnh
mà. Có gì đâu mình không tập luyện mà mình để cho cái thân của mình phải bị mỏi
tay, mỏi chân, đau lưng, đau bụng, nhức đầu. Dễ dàng mà! Các con thấy, cái thọ
có phải của mình không?
Đâu có cái
nào là của mình đâu? Đâu có cái nhức đầu này là của tôi, đâu có đau bụng này là
của tôi đâu? Nó là các pháp vô thường mà. Mà vô thường nó của Nhân quả thì mặc
của Nhân quả, nhưng mà bây giờ mày bén mảng đến đây tao đuổi ra, không có gì hết.
Đuổi ra bằng cái pháp Như Lý Tác Ý, thì làm sao mà thân mình có bệnh? Đó là
nhân quả. Đó là Thầy nói về cái vấn đề tu tập Nhiếp Tâm và đẩy lui bệnh.
(11:31) Bây
giờ mấy con, khi mà mấy con nhớ để ý là bây giờ cái người nào chưa nhiếp tâm được
thì mấy con nhiếp tâm và người nào mà dùng hơi thở mà nhiếp tâm, mà bị chướng
ngại, bị hôn trầm thùy miên, bị chướng ngại.
Mấy con lưu
ý đây, bắt đầu Thầy nói từ căn bản đi vô, từ cái hơi thở, từ cánh tay đưa ra, từng
cái bước đi kinh hành phải không? Đó là cái Nhiếp Tâm trong Thân Hành Ngoại,
trong Thân Hành Nội. Nhưng mà về hơi thở thì có người bị tức ngực, có người bị
nhức đầu, có người bị khó thở mà mệt, hay hoặc này kia. Thì tất cả những chướng
ngại của Thân Hành Nội, thì chúng ta sử dụng Thân Hành Ngoại.
Nhưng mà ngồi
đưa tay ra vô như thế này một hơi tôi cũng mắc buồn ngủ, hay hoặc tôi ngồi tôi
hít thở tôi cũng bị buồn ngủ. Thì do đó bây giờ buồn ngủ tôi biết là, đó là cái
trạng thái lười biếng, cái trạng thái si. Vì vậy mấy con sẽ đi kinh hành. Đi
kinh hành cho nó ngủ, cho nó té, cho nó chết cho rồi, phải không? Cho nên vì vậy
nó sợ lắm, cho nên nó đâu dám ngủ, ngủ nó té xuống nó chết sao?! Cho nên đi kinh
hành.
Mà nếu mà
cái người đó mà đi kinh hành năm hơi thở, đứng lên ngồi xuống năm hơi thở mà nó
còn hôn trầm thùy miên nữa. Thì thiệt ra cái người mà tu tập cái pháp mà rèn
luyện cái nghị lực: Đi mười bước ngồi xuống hít thở năm hơi thở mà còn hôn trầm
thùy miên thì mấy con sẽ dùng cái pháp Thân Hành Niệm.
Mấy con có
biết pháp Thân Hành Niệm không? "Dở Chân lên, đưa Chân tới, hạ
Chân xuống, hạ Gót xuống" đó là cách thức phá con, mỗi hành động
đều tác ý hết mà. Đây là Thầy muốn nói từ cái căn bản để nhiếp tâm. Cho đến khi
mà chúng ta dùng cái lực, để mà chúng ta đuổi cái hôn trầm thùy miên khi bị hôn
trầm thùy miên.
Còn bây giờ
mấy con hoàn toàn, mấy con nhiếp tâm được dùng cái pháp Thân Hành Niệm hoặc là
dùng cái pháp Rèn Luyện Nghị Lực, đi mười bước ngồi xuống hít thở
năm hơi thở, mà không có hôn trầm thùy miên rất là tỉnh táo. Không có niệm bằng
cái phương pháp tác ý nhắc từng hành động, từng hơi thở mà hoàn toàn thời nào
mình tu cũng không có niệm. Suốt ba mươi phút không có niệm, thì bắt đầu chúng
ta thay đổi cái cách thức tu, thay đổi cách thức tu.
Thay vì trước
kia chúng ta tu về cánh tay thì chúng ta: “Đưa tay ra tôi biết tôi đưa
tay ra, đưa tay vô tôi biết tôi đưa tay vô”, hay “Hít ra tôi biết
tôi hít ra, thở vô tôi biết tôi thở vô”, hay là “Chân trái bước,
chân mặt bước, chân trái bước, chân mặt bước”, phải không? Mấy con sẽ
nhắc như vậy.
(13:53) Nhưng
bây giờ nó không còn nhắc như vậy nữa, mà đã nhắc cái giai đoạn, cái phương
pháp tập thứ hai thì mấy con phải nhắc: "An tịnh thân hành tôi biết
tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra". Trước kia thì
mấy con thấy nè: "Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi
thở ra", rồi hít thở đếm một, hít thở đếm hai, hít thở đếm ba…
cho đến năm rồi tác ý: "Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết
tôi thở ra". Lúc nào cũng có cái pháp tác ý kèm một bên, tức là dẫn
tâm vào cái hơi thở. Cánh tay nó cũng vậy và bước đi kinh hành cũng vậy.
Còn cái pháp
mà Thân Hành Niệm thì mỗi hành động đều tác ý, nó cũng vậy. Nhưng bây giờ thì
nó tới cái phương pháp thứ hai. Phương pháp thứ hai thì hít thở nó cũng giống
nhau, nhưng mà nó có khác là vì cái câu tác ý khác. Hồi đó thì: "Đưa
tay ra", hay hoặc: "Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở
ra tôi biết tôi thở ra".
Còn bây giờ: "An
tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở
ra", thì câu tác ý khác phải không mấy con? Khác rồi!
Để giúp cho
thân tâm chúng ta ngồi thiền cho nó an ổn, nó không còn bị dao động, nó không
còn đau nhức, nó không còn tê mỏi mệt, hoàn toàn nó rất an. Mà khi nhắc như vậy,
thì chúng ta muốn để cho nó được an. Chứ nếu mà các con cứ nhắc cũng như là
giai đoạn đầu mấy con dẫn nó hoài, thì nó sẽ không có an. Cho nên vì vậy mà khi
mà nhắc thì các con nhắc: "An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô,
an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra", rồi mấy con hít vô thở ra. Hít
vô thở ra mấy con không tác ý “hít - thở, hít - thở” như hồi
nãy nữa.
Bởi vì mấy
con tập nhiếp tâm nó quen rồi, cho nên bây giờ đó, đến cái giai đoạn này thì
các con đếm đúng năm hơi thở thì các con mới tác ý: "An tịnh thân
hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra". Rồi
mấy con chú ý trong hơi thở: Hít vô - thở ra các con đếm một, hít vô - thở ra đếm
hai. Nhưng mấy con không có tác ý: "Hít, thở, hít, thở",
phải không? Cái câu tác ý "hít, thở" không có tác ý
nữa.
Nhưng khi mà
thở, hít vô thở ra, mấy con lắng lặng mà nghe cái sự an ổn của thân tâm mấy con
có ở trong cái hơi thở vô ra không? Và khi mà hít thở năm hơi thở vậy đó, nó
chưa an, thì mấy con lại nhắc: "An tịnh thân hành tôi biết tôi hít
vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra".
(16:19) Thì
khi mà thấy nó, cái thân của mình ngồi mà nó an ổn một cách lạ lùng, mà nó tỉnh
táo một cách kỳ lạ, thì do đó nó đã an rồi, nó đã được nghe lời mình rồi. Do đó
thì mấy con không cần nhắc nó nữa để coi nó an được bao nhiêu? Khi mà nó kéo
dài được ba mươi phút, thì mấy con nghe chuông đồng hồ mà báo ba mươi phút, thì
mấy con xả ra đừng thêm nữa, thêm nữa nó sẽ lọt vô trong tưởng.
Khi mà tu
đúng ba mươi phút rồi, thì hôm nay những người, các con người nào mà đã tu ba
mươi phút mà nhiếp tâm không vọng tưởng, mà trạng thái bất động, an ổn thì mấy
con sẽ tiến tới.
Thôi, bây giờ
Thầy nhắc như:
- Cô Liễu Châu. Con nhiếp tâm
trong ba mươi phút phải không con? Con cứ ngồi đi con! Con cứ ngồi đừng đứng
con. Ba mươi phút mà không niệm.
- Trong khi Mỹ Châu, Mỹ Châu con,
con ngồi yên tại chỗ, Thầy hỏi thôi. Con nhiếp tâm trong ba mươi phút hơi
thở, nó không niệm phải không con? (Dạ) Ờ.
- Nguyên Hạnh Một. Nguyên Hạnh Một
đâu con? (Con thưa Thầy ạ!) Con cũng nhiếp ba mươi phút, không niệm phải
không con?
- Ngọc Bình, ba mươi phút cũng
không niệm phải không con?
- Cô Thảo. (Dạ) Cũng nhiếp tâm
trong hơi thở ba mươi phút phải không con? Hay là nhiếp tâm?
Cô Thảo: Con hiện nhiếp thêm ba nhăm phút
cũng được, cũng không khó.
Trưởng
lão: Ba mươi phút
thôi, cứ căn bản giờ ba mươi phút thôi con.
- Rồi, cô Lâm, Lâm đâu con? Cũng vậy
phải không con? (Dạ)
- Cô Huệ Ân, cũng vậy phải không
con?
- Rồi, cô Tuyền, Tuyền ở đâu con? Ờ,
Cũng ba mươi phút.
(17:58) Bây
giờ mấy con nghe đây, nghe đây. Bây giờ khi mà các con thấy, các con tu ở trong
ba mươi phút này, nó có nhiều cái dạng, cách thức mấy con nhiếp hơi thở cũng được
ba mươi phút. Có người nhiếp hơi thở trong cánh tay đưa ra - đưa vô ba mươi
phút cũng không niệm. Có người đi kinh hành, bước đi kinh hành vẫn tập trung
trên bước đi kinh hành ba mươi phút không niệm. Cũng đều là nhiếp tâm ở trong
cái Thân Hành Nội và Ngoại thôi, không có gì hết.
Thì mấy con
lưu ý trong cái vấn đề mà ba mươi phút, để rồi Thầy sẽ nâng đưa mấy con lên một
cái pháp nữa. Và trong ba mươi phút mà người nào thấy, các con thấy trong ba
mươi phút này, ai thấy rằng mình ngồi cái thân mình nó luôn luôn nó an ổn. Nó
an ổn ở đây nó không phải là có, như ai mà trời nóng nực mà đem nước mà phát
cho mát mẻ mình, nó không phải kiểu cảm giác như vậy. Hoặc là trong khi nó nực
nội có người đem quạt máy quạt cho mình mát mẻ thì nó không phải vậy.
Mà nó an ổn
là cái thân nó, nghe nó bất động, yên lặng phăng phắc. Mấy con, cả cái cảm nhận
của mấy con, bây giờ cái thân của nó không chịu nhúc nhích, nó động đậy nữa, mà
nó ngồi im lặng như thế này, mình cảm nhận được những cái bất động của nó, cái
thân thanh tịnh của nó. Rồi cái tâm của mình sao lại nó tỉnh táo vô cùng? Tức
là nó an trú đó, bởi vì mới nói an trú mà. Mà cái tâm nó thanh tịnh, nó mới an
tịnh. Còn bây giờ nó an trú được, tức là cái tâm nó thanh tịnh được.
Khi mà nó an
trú được như vậy đó, thì lúc bấy giờ thì các con chỉ vào tu, thì mấy con không
cần nhắc nó: "Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở
ra" nữa. Mà mấy con chỉ cần nhắc: "Cái tâm phải bất
động, cái tâm phải bất động, an trú trong thân tâm".
Cái tâm của
con bất động, phải an trú trong thân tâm, hay hoặc là: "Tâm Bất Động,
thanh Thản, an Lạc, vô Sự". Rồi mấy con ngồi đó thì mấy con thấy
cái hơi thở ra vô và cảm nhận toàn thân của mấy con với một cách bất động. Cái
thân nó không nhúc nhích, nó ngồi yên lặng. Cái yên lặng là cái tâm mấy con rất
là nhẹ nhàng thoải mái, nó không có khó khăn gì hết. Thì lúc bấy giờ trong khi
mà các con nhận ra được như vậy, đó là cái sự an ổn của mấy con. Thì mấy con sẽ
tu tập không còn tu ở trong cái hơi thở nữa mấy con. Không còn tu ở trong cái
Thân Hành Niệm nữa. Nhưng mà khi mấy con còn thấy có cái dạng buồn ngủ hôn trầm,
ở đây bây giờ khi mà nó tu được vậy đó, thì nó dễ lọt vào cái hôn trầm thùy
miên lắm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét