197- NHIẾP TÂM BƯỚC ĐI PHÁ
HÔN TRẦM THÙY MIÊN
(20:28) Có
lúc thì nó tỉnh suốt ba mươi phút. Nhưng mà có lúc thì trong khoảng chừng năm,
mười phút nó yên ổn, cái bắt đầu nó lặn mất, nó quên nó không nhớ gì nữa hết.
Thì cái trường hợp đó là cái trường hợp các con chưa đạt được ba mươi phút, ba
mươi phút tỉnh táo. Nó còn bị hôn trầm thùy miên đánh vào. Cho nên hầu hết là mấy
con nên, giai đoạn này, khi mà ba mươi phút như vậy, mà ngồi được mà nó không
có. Từ buổi sáng, buổi chiều và buổi tối, buổi khuya, thời tu nào mà cũng ba
mươi phút rất là an ổn, rất là tốt, thì sẽ tu một cái pháp khác.
Mà có thời
thì rất an ổn, mà có thời thì bị hôn trầm thùy miên; còn bị hôn trầm thùy miên,
các con lưu ý. Đây không nói về mình nhiếp tâm được rồi thì nó không còn cái niệm
khởi, không còn cái vọng tưởng nữa, nhưng mà nó còn những cái hôn trầm thùy
miên, mấy con.
Mà khi bị
hôn trầm thùy miên, thì mấy con nên tập nhiếp tâm ở trên cái bước đi, mình cũng
có thể. Nếu mà mình tu hơi thở, thì mình đi mình nương hơi thở, mình tu tập
cũng được, chứ đâu phải là cần phải nương dưới bước đi đâu. Nhưng mà vốn mục
đích đi để cho mình đừng có bị hôn trầm thùy miên. Cũng giữ cái Tâm - Bất Động
- Thanh Thản - An Lạc - Vô Sự rồi mấy con đi. Mấy con nương vào cái hơi thở mà
bước đi với cái Tâm - Bất Động - Thanh Thản - An Lạc - Vô Sự đó.
Cho nên
trong cái khoảng thời gian đó thì mấy con sẽ đạt được ba mươi phút, nếu mà
không có hôn trầm thùy miên. Còn người nào không có hôn trầm thùy miên thì lắng
nghe Thầy dạy tiếp, Thầy dạy cái phương pháp kế tiếp để tu cao hơn.
Khi đó thì nếu
mà cái tâm của mấy con hoàn toàn mà bất động trong ba mươi phút, nhiếp tâm được
ở trong hơi thở, hoặc ở trong cánh tay đưa ra vô, hoặc ở dưới bước chân đi.
Hoàn toàn mấy con thấy là không có niệm, hoàn toàn theo cái cái… và an trú được.
An trú tức là nó an ổn trong khi bước đi, mà nghe nó nhẹ nhàng thoải mái, không
có bị mệt mỏi. Ngồi thì nó nghe tỉnh táo, nó không bị hôn trầm thùy miên.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét