201- HAI CON ĐƯỜNG ĐI VÀO TỨ
NIỆM XỨ
(39:10) Sau
khi tu Tứ Chánh Cần mà đến cái mức độ mà thấy tâm nó bất động hoàn toàn, thật sự.
Không ai làm cho mình giận hờn, phiền não. Mình thấy từng cái, cái này, cái kia
mà tâm mình nó cũng không có thèm ăn, không ham muốn gì hết, thì biết là nó đã
chứng rồi, nó thanh tịnh rồi. Thì lúc bấy giờ đó, thì mình đi vào Tứ Niệm Xứ,
thì Thầy sẽ hướng dẫn cách thức để trên Tứ Niệm Xứ để đi. Để giữ cái Tâm Bất Động
của mình suốt cái thời gian, để đúng cái thời gian của nó, để mình luyện Tứ Thần
Túc.
Khi mà trên
Tứ Niệm Xứ rồi, thì mấy con thấy là nó thanh tịnh rồi, thì trong khi đó nó
không bao giờ nó còn một cái niệm nào mà xẹt ra, xẹt vô hết, nó không còn nữa.
Mà nó không còn nữa từ ba mươi phút cho đến sáu tiếng đồng hồ, mà nó ở trong
cái trạng thái bất động như vậy đó, thì được Thầy chỉ cách thức cho mấy con tu
tập, luyện Tứ Thần Túc.
Khi có Tứ Thần
Túc rồi thì mấy con mới nhập Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tam Thiền, tức là mới qua cái
lớp Tứ Thánh Định. Nghĩa là Tứ Niệm Xứ, trên Tứ Niệm Xứ mà kéo dài được cái trạng
thái Bất Động Tâm - Thanh Thản - An Lạc - Vô Sự của nó. Nó kéo dài được sáu tiếng
đồng hồ, thì nó mới đủ Bảy cái năng lực của Giác Chi. Mà bảy năng lực của Giác
Chi đó là Tứ Thần Túc, bốn cái lực như Thần. Do đủ bốn cái lực như Thần thì mấy
con mới vào cái lớp Chánh Định. Tức là nhập Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tam Thiền, Tứ
Thiền, tức là Tứ Thánh Định. Tức là cái lớp Chánh Định ở trong Bát Chánh Đạo.
Thì Chánh Định xong rồi thì mấy con sẽ thực hiện Tam Minh, tức là Tuệ Tam Minh.
Như vậy thì,
mấy con tu từ cái pháp Tứ Chánh Cần ngăn ác diệt ác mấy con cũng đi tới Tứ Niệm
Xứ chứ gì? Còn cái người nhiếp tâm như nãy giờ mà Thầy nói Nhiếp Tâm và An Trú
Tâm để rồi mấy con cũng bước qua cái giai đoạn tu Tứ Niệm Xứ mà không cần phải
xả tâm, bởi vì nhiếp tâm mà.
- Nhiếp tâm làm cho nó dính vào
trong cái cánh tay đưa ra vô, nhiếp tâm làm cho nó dính vào trong cái hơi
thở, nó không còn có một niệm gì, mấy con nhiếp mà. Rồi nó an trú nữa,
thành ra đâu có niệm gì khởi ra được, các con hiểu không? Nó không có cái
niệm gì mà khởi.
- Còn cái kia người ta ngồi chờ
cái niệm đến để mà người ta dùng cái Tri kiến người ta xả. Người ta xả cho
đến khi cái tâm người ta cũng bất động hoàn toàn người ta đi vào Tứ Niệm Xứ.
Người ta ngăn ác diệt ác cho đến khi mà người ta đi vào Tứ Niệm Xứ. Nó
khác.
Hai cái pháp
này nó khác, nhưng mà nó đi đến Tứ Niệm Xứ thì nó giống nhau.
Bên đây, nhiếp
tâm rồi an trú để rồi chúng ta cũng bước vào Tứ Niệm Xứ. Bởi vì nhiếp tâm được,
an trú được ở trong ba mươi phút. Mà trong ba mươi phút thì bắt đầu mấy con mới
vô Tứ Niệm Xứ, mấy con thực hiện cái trạng thái Bất Động của Tứ Niệm Xứ để đi đến
sáu tiếng đồng hồ Tứ Niệm Xứ. Rồi mới đi đến cái chỗ mà luyện Tứ Thần Túc. Các
con thấy không? Từ hai cái pháp này nó sẽ gặp nhau trên Tứ Niệm Xứ, thì mấy con
chọn lấy cái pháp nào mà hợp với mình để mình tu tập, để mình tu tập.
(42:13) Bây
giờ mấy con nhiếp tâm, an trú thì phải chọn lấy cái pháp này. Nhưng cái pháp
này phải giữ gìn giới luật nghiêm chỉnh độc cư trọn vẹn. Chớ không phải là cái
pháp như người ta tu Tứ Chánh Cần.
Tu Tứ Chánh
Cần, thì người ta còn tiếp duyên, mà người ta tiếp duyên bằng cái Tri kiến hiểu
biết, chứ người ta tiếp duyên trong ác pháp là người ta cũng phạm giới nữa. Người
ta tiếp duyên, người ta coi như là phá Hạnh Độc Cư. Nhưng mà cái hạnh độc cư,
người ta ở trên cái không độc cư của người ta, ở trên cái pháp thiện chứ không
phải như mình.
Cho nên
trong cái sự tu tập của mấy con thì lắng lặng mà thấy được hai cái pháp đều nó
sẽ đi đến cái Tứ Niệm Xứ. Từ ở trên cái Tứ Niệm Xứ đó nó mới có thể mà tu tập
cái Thần Túc. Từ cái Thần Túc đó nó mới nhập các Định. Con đường của đạo Phật
nó cụ thể, nó rõ ràng, nó có pháp môn hẳn hòi.
Đầu tiên thì
mấy con thấy, nó đâu có khi không mà ngồi đây hít thở mà đi vào định, mà nó ngồi
nó hít thở bằng cái phương pháp Như Lý Tác Ý. Dẫn nó vào từng hơi thở, dẫn nó
vào từng bước đi, dẫn nó vào từng cái hành động đưa tay ra vô. Các con thấy, nó
làm cho mấy con rất dễ dàng tu tập chứ đâu phải khó.
Nhưng mà nhiếp
tâm được rồi thì phải dùng cái pháp tác ý an trú tâm. Mà an trú tâm được rồi
thì mới tu Tứ Niệm Xứ. Còn cái pháp Tứ Chánh Cần thì ngăn ác - diệt ác, hàng
ngày ngồi giữ tâm bất động, tức là mình đi vào cái chỗ mà thư giãn, cái chỗ Định
Thư Giãn, Định Sáng Suốt. Cho nên mình nhắc: "Tâm thanh thản, an lạc,
vô sự" rồi ngồi đây. Ngồi đây không có nghĩa là giữ cái tâm ở
trên Tứ Niệm Xứ mà thanh thản, an lạc, vô sự như Tứ Niệm Xứ đâu. Mà ngồi đây để
chờ cho những từng cái tâm niệm của nó xảy ra, nó hiện ra. Bởi vì cái vọng tưởng
của mình còn nhiều lắm. Mình ngồi im lặng một hơi là nó lòi mặt nó ra hết, nó
nhiều lắm. Nó có thể nói rằng cái chuyện này nó hiện ra rồi nó chưa xong, nó
chưa có nghĩ xong hết cái chuyện này nó sẽ có cái chuyện khác nó kế tiếp, nó nối
tiếp nhau.
Từ cái chuyện
tu tập, từ các pháp tu tập cho đến chuyện gia đình, rồi chuyện gì mà hồi nhỏ
này kia, đi ăn cắp mận bị người ta đánh hay này kia, bây giờ cũng nhớ hết. Cái
chuyện mà ở trường mà này kia, khỉ khọt này kia, cô giáo bắt phạt quỳ gối hay
chép phạt cũng có nhớ ra hết, không có cái gì mà không quên. Đó, tất cả những
cái chuyện từ quá khứ, vị lai gì nó sẽ hiện ra hết. Và đồng thời cái người đó
mà nỗ lực tu Tứ Chánh Cần thì "Ngăn ác diệt ác". Mỗi
niệm đều là đem đến, đều là nhớ quán xét cái đúng, cái sai, cái không đạo đức,
cái vô đạo đức gì cũng biết. Rồi từ đó nó có những cái phương pháp nhắc tâm nó.
Chứ xả tâm thì nó nhắc tâm nó phải chấn chỉnh, sửa mình lại những cái điều đó.
Thậm chí như nó thèm ăn cái bánh cái trái, cái này, kia nọ nó đủ cách ở trong
này, nó cũng hiện ra hết.
Bữa nay sao
có Phật tử cúng dường, cô Út cho ăn cái bánh này ngon quá: “đây đây đây
đây, biết rồi, cái mặt mày là tham ăn đây”, mình ngăn diệt nó liền. Tất cả
những cái này nó đều lòi ra hết trong khi chúng ta ngồi yên một mình. Rồi, “phải
chi mà có Phật tử cúng dường cái này được ăn nữa” thì đó là cái tâm
tham nó lòi ra đó. Cho nên vì vậy mà luôn luôn mấy con phải dùng, sử dụng cái
pháp đó mà ngăn mà diệt nó. Cho nên gọi là tu Tứ Chánh Cần. Bốn cái điều cần mẫn
siêng năng để mà tu tập nó, đó là tu Tứ Chánh Cần.
Cho nên Giới
Luật của nó thì về cái Hạnh Độc Cư.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét