200- TU TỨ CHÁNH CẦN VẪN TIẾP
DUYÊN LÀM MỌI VIỆC
(31:09) Cho
nên trong khi đó mấy con thấy này: Nhiếp Tâm, An Trú thì Giới luật cũng nghiêm
chỉnh. Trừ ra có những người nào tu Tứ Chánh Cần, thì người ta "Ngăn
ác diệt ác, sanh thiện tăng trưởng thiện", thì pháp thiện người
ta sử dụng được. Tại sao vậy?
Bây giờ Thầy
nói như thế này nè, các con tu cái pháp hồi nãy là Nhiếp Tâm An Trú chứ gì? Để
mình đi vào Tứ Niệm Xứ gì? Còn người ta tu ở trên Tứ Chánh Cần thì người ta
ngăn ác - diệt ác, sanh thiện - tăng trưởng thiện. Thì những cái niệm ở trong đầu
người ta, người ta thấy những cái niệm đó ác thì người ta dùng cái tri kiến người
ta quán xét, người ta xả cái niệm đó đi. Rồi trong đầu người ta nó khởi lên cái
niệm, nhưng mà niệm thiện, thì người ta đâu có xả.
Bây giờ đó
trong nhà bếp, nó cần thiết phải phụ cô Út lặt rau, làm này, đó là niệm thiện
mà. Để giúp cho chúng có thực phẩm ăn mà, đó là niệm thiện. Hay hoặc cần là dọn
dẹp nhà bếp cho sạch sẽ này kia, đó là những việc thiện mà.
Thì cái niệm
thiện đó đó thì chúng ta tăng trưởng lên, thì rõ ràng là cái người này đâu có
nhiếp tâm trong, đâu có nhiếp tâm đâu? Nhưng mà họ ngăn ác diệt ác, ngăn ác diệt
ác. Cho đến khi tất cả những cái niệm ác không còn có nữa, thì cái niệm thiện
đó toàn còn cái niệm thiện, nó không có. Nhưng trong cái niệm thiện, nó có cái
giữa thiện và giữa ác mấy con. Cho nên về vấn đề mà tu Tứ Chánh Cần phải sáng
suốt lắm, nó có nửa thiện nửa ác. Mình thấy thì thiện, nhưng mà rồi nó có cái
ác ở trong đó, nó rất là nguy hiểm.
Cũng như bây
giờ đó, mình thấy như thế này, trong cái lớp học này mình có một người bạn của
mình, có người đồng tu của mình mà họ không hiểu, họ tu như vậy sai. Thôi để
yên, mình đến thất đó, mình khéo léo, mình nói để mình hướng dẫn cho cái người
bạn của mình biết pháp tu. Thiện rõ ràng mà, cái người tu Tứ Chánh Cần mà nghĩ
như vậy thiện chứ gì?!
Nhưng mà
không ngờ khi mà mình đến thất, thì cái người họ đang làm bài, cái người bạn
mình đang làm bài. Họ phải dừng lại nói chuyện với mình, thì như vậy là mình đã
làm cho người ta mất độc cư, thì đó là ác rồi phải không, mấy con thấy không?
(33:10) Tính
thì tốt, nghĩ thì tốt, nhưng mà lại giúp người ta. Cho nên giúp người, thì mình
phải biết thiện, thì nó phải trong cái hành động thiện nó phải tư duy suy nghĩ
rất kỹ: “Giờ này mọi người như vậy mà mình đến thất nói chuyện, không
được”. Hoặc là mình tìm cách để mình đón, mình gặp cái người đó ở
ngoài đường để mình nói cho họ, nhắc cho họ về vấn đề tu, để cho nó tốt chứ gì?
Nhưng mà ở giờ này mà nói chuyện vậy, thì những người kia: “Hai người
này lén lén nói cái gì đây?” Họ cũng cho là mình phá độc cư rồi, tức
là nó không thiện rồi, làm cho người ta bị chướng ngại rồi chứ gì.
Cho nên
trong khi đó muốn như vậy thì không được. Mình phải tư duy, suy nghĩ: Như vậy
là cái pháp thiện này có thiện mà có ác ở trong này, thì nó chưa phải là mình
triển khai cái này được, chưa có tăng trưởng cái thiện pháp này được, chưa có
làm được. Do đó thì cái pháp này phải dừng. Nhưng mà mình chờ lúc,
đúng cái thời điểm để mình hướng dẫn cho người bạn mình, nhắc khéo chỗ này.
Trong khi, trong cái giờ thỉnh nguyện, mình chờ mà, chờ cơ hội giúp bạn mình,
đó là cái niệm tốt. Cái người tu Tứ Niệm Xứ là luôn luôn họ vẫn tăng trưởng cái
niệm thiện họ, nhưng mà họ phải đúng thời điểm để triển khai cái niệm thiện đó
mình giúp người khác. Làm cho người ta được an vui, làm cho người ta tu đúng
pháp, đó là cái người tu Tứ Chánh Cần.
Cho nên các
con hiểu, Tứ Chánh Cần nó không dễ đâu. Nhưng mà tu Tứ Chánh Cần rất dễ là vì
ngồi tu rất dễ. Nhưng mà cái người đó phải tỉnh, nếu mà không tỉnh thì nó sẽ bị
rớt trong hôn trầm thùy miên. Người tu Chánh Cần không có nhiếp tâm, ức chế
tâm. Người ta chỉ nhắc: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", rồi
người ta ngồi im lặng, ta chờ ta ngồi im lặng. Người ta không phải ngồi đây mà
để người ta tìm cái an lạc gì hết, mà người ta tỉnh táo hoàn toàn, người ta
nhìn coi cái tâm mình nó muốn nghĩ cái gì? Thì một chút xíu nó sẽ khởi một cái
niệm ra, người ta đem cái niệm đó ra người ta tư duy suy nghĩ. Nếu là ác người
ta xả bỏ. Nếu là thiện thì người ta sẽ làm gì?
Ví dụ như cô
Út cô có dặn: “Chiều nay đó là Mười nhớ đánh vi tính cho Út cái bức thơ
gởi cho cái người nào đó”. Bây giờ ngồi đây cái bắt đầu nó nhớ, thì trong
khi đó nó là một cái điều thiện chứ đâu ác. Nhưng mà giờ này chưa phải, cho nên
vì vậy, thì Mười sẽ trả lời với tâm mình: “Giờ này là giờ tu, tới cái giờ
lao động, lao tác thì mình sẽ làm công chuyện đó, thì cái niệm này, không được
ngay, không được xen vào đây, một chút nữa tao sẽ làm việc này”. Thì
trong khi cái niệm đó, nó sẽ đi liền tức khắc. Nó là thiện nhưng mà đợi cái thời
điểm để làm. Chứ không phải thiện mà trong khi mình đang ngồi im lặng như thế
này, mà nó khởi cái niệm thiện đó như vậy, rồi bắt đầu đó mình bỏ cái giờ tu,
mình chạy ra đi đánh cái vi tính thì không được, làm như vậy là sai. Cho nên
mình tác ý ngay liền: "Đây là việc thiện, nhưng mà giờ này không
phải là giờ làm việc đó, giờ này là giờ tu", phải không? "Giờ
tu Tứ Chánh Cần ngăn ác diệt ác, bây giờ mà làm cái điều thiện này để mà giúp
cô Út thì một chút nữa hãy làm. Cái giờ làm việc phải là giờ lao tác".
(36:12) Cho
nên cái người mà làm tu tập Tứ Chánh Cần, người ta vẫn lao động, người ta vẫn
làm tất cả những công việc. Cho nên cái đầu óc người ta luôn luôn là ngăn những
cái pháp ác, ngăn những cái niệm ác, không có cho niệm ác. Đó là tu Tứ Chánh Cần.
Ở đây có người
nào tu Tứ Chánh Cần không? Mấy con có người nào tu chưa? Đó, tu Tứ Chánh Cần
thì mấy con nhớ luôn luôn lúc nào không để niệm ác xen vào trong tâm của mình.
Để làm gì? Để
khi mà toàn bộ những cái niệm ác nó không còn khởi ra nữa, nhưng mà cái người
này hoàn toàn phải đầy đủ cái Tri kiến giải thoát. Thiếu cái Tri kiến là mấy
con không làm sao mà mấy con thắng nó được. Cái Tri kiến phải sáng suốt lắm! Phải
sáng suốt, rất là sáng suốt! Để luôn luôn lúc nào cũng nhận thấy lỗi mình không
thấy lỗi người. Nghĩa là những cái chướng ngại pháp, trong khi lao tác chung đụng
với nhau tất cả mọi cái đều là nhận ra cái lỗi của mình. Còn tất cả những cái lỗi
của người khác đều là thấy Nhân Quả chứ không thấy lỗi người: “Đây là
Nhân Quả. Không phải người đó có lỗi mà đây là Nhân Quả, cái Nghiệp Nhân Quả.
Người ta làm việc đó là cái Nghiệp Nhân Quả, đáng thương chứ không đáng ghét”.
Cho nên vì vậy mà luôn lúc nào cái tâm của mình nó cũng được bình an, mấy con
nhớ về tu Tứ Chánh Cần.
Tứ Chánh Cần
sau này khi đó thì các con thấy trong cái giáo pháp của Đức Phật xác định rất
rõ: Tứ Chánh Cần tức là Chánh Tinh Tấn. Cái pháp tu nó là cái trong Bát Chánh Đạo,
nó là Chánh Tinh Tấn. Thì Chánh Tinh Tấn là cái lớp thứ sáu, mà cái lớp thứ bảy
nó là Chánh Niệm Tứ Niệm Xứ, các con thấy không? Khi mà tu Tứ Chánh Cần xong rồi,
các con thấy cái tâm của mình luôn luôn Bất Động, không ác pháp nào tác động
vào được cái tri kiến của mình. Ai nói gì, làm gì tâm mình vẫn nhẫn nhục,
thương yêu, xả hết. Đức Hiếu Sinh là làm đầu của một cái người tu Tứ Chánh Cần.
(38:04) Đó,
thì mấy con thấy cái pháp tu Tứ Chánh Cần này mấy con, coi như là mấy con giữ độc
cư là không đi nói chuyện phi thời, giữ độc cư là mấy con không có làm động người
khác. Chứ luôn luôn mấy con tiếp duyên với những cái điều kiện cần
thiết, cái thời điểm tiếp duyên với người khác đều là mấy con tiếp duyên được hết,
không phải như người nhiếp tâm và an trú.
Cho nên hai
cái pháp này mấy con thấy rất rõ. Nhưng mà cái người mà nhiếp tâm, và an trú
thì không được nói chuyện với ai hết. Hoàn toàn mấy con mà ra nhà bếp, thì cứ
ra đó, thì mọi người ta chỉ con lặt rau là lặt rau, hay hoặc là rửa bát là rửa
bát. Hay hoặc là làm cái chuyện gì đó, làm rồi thì mình vào thất của mình lo tu
tập. Chứ không có bao giờ mà hỏi chuyện này, hỏi chuyện kia, hỏi chuyện nọ. Ai
dạy gì thì mình lắng nghe, ai nói gì thì lắng nghe, để cho mình tự ngầm mình sửa
được những lỗi lầm của mình, "Thấy lỗi mình, không thấy lỗi người". Cái
người tu Tứ Chánh Cần họ phải vào tu, họ phải nhẫn nhục, họ rất an, rất an, đó
là tu Tứ Chánh Cần.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét