Thứ Bảy, 25 tháng 3, 2023

205- TỨ NIỆM XỨ XÁC ĐỊNH THỜI GIAN TU CHỨNG

 

205- TỨ NIỆM XỨ XÁC ĐỊNH THỜI GIAN TU CHỨNG

(11:55) Nhưng mà cái người nào cũng có cái phương pháp tu hết mấy con! Cái hoàn cảnh nào Phật pháp nó đã sắp xếp cho chúng ta có những cái phương pháp, người nào nó cũng có thể tu được, tu đạt được đến Tứ Niệm Xứ hết. Bởi vì đến Tứ Niệm Xứ mới xác định bảy ngày, bảy tháng, bảy năm. Còn tất cả những cái pháp khác thì không thể xác định được cái thời gian đó, mà chỉ có Tứ Niệm Xứ thì Đức Phật đã xác định cái thời gian đó! Nhưng mà chúng ta bước vào Tứ Niệm Xứ đâu phải là chuyện dễ, giới luật phải nghiêm chỉnh, phải không? Mấy con thấy không? Giới luật phải nghiêm chỉnh. Mà giới luật không nghiêm chỉnh thì làm sao bước vô được?!

Cho nên ở đây, những cái từ chỗ Nhiếp Tâm và An Trú Tâm, nó chưa phải đi vào Tứ Niệm Xứ. Cho nên không thể nào mà nói rằng mấy con sẽ bảy ngày, bảy tháng, bảy năm. Nhưng mà cái người nào mà bước vào Tứ Niệm Xứ được rồi thì người đó người ta sẽ xác định được bảy ngày, bảy tháng, bảy năm được. Người ta sẽ quyết định được cái sự giải thoát người ta rồi.

Chẳng hạn bây giờ mấy con nhiếp tâm nè, bây giờ mấy con An trú được rồi, thì bắt đầu cái lớp của mấy con sẽ thấy bảy ngày, bảy tháng nó dễ rồi đó. Nó xác định được cái thời gian giải thoát của mấy con, làm chủ được sự sống chết. Còn bây giờ mấy con còn ở, đang ở chỗ mà cái lớp Nhiếp Tâm và An trú, thì bây giờ mấy con chưa nhiếp tâm được, thì chắc gì mấy con nhiếp tâm được.

Cho nên ở đây phải từ những cái pháp mấy con dẫn tâm mình rất kỹ lưỡng, rất nhiệt tâm thì mình dẫn được. Mình dẫn được bằng phương pháp mình nhiếp tâm, rồi an trú tâm, thì bắt đầu mấy con cũng bằng người ta đi vào Tứ Niệm Xứ rồi chứ gì? Đó là những cái khó! Mà bây giờ thì các con thấy từ lâu tới giờ mấy con theo Thầy mấy con tu, bữa nay là có người thì ba, bốn năm, năm năm, sáu năm rồi. Mà sánh qua cái nhiếp tâm mà đi vào Tứ Niệm Xứ, mấy con có nhiều khi mà bước vào Tứ Niệm Xứ chưa được, đó thì mấy con thấy có phải không?

(13:32) Hôm nay thì thời gian chúng ta thu ngắn lại, tu tập đúng cách, đúng pháp. Dẫn tâm hoàn toàn đúng cách, không để tự tu như trước nữa. Có Thầy kèm theo, từng sát, từng chút, có cô Út kiểm tra lại giùm Thầy ở bên giới nữ của các con.

Thì như vậy đôn đốc để rồi trong cái thời gian ngắn nhất, để chúng ta có tiếng nói rằng: người nữ chúng tôi tu vẫn chứng quả A-La-Hán, vẫn làm chủ được sự Sanh - Tử. Chứ không phải nói suông không đâu! Thì trong khi mấy con lớn tuổi rồi, mấy con cố gắng nhiếp tâm, an trú cho Thầy cho được!

Đặt biệt từ hôm nay cho đến một tuần lễ sau mà nói về An trú, thì mấy con phải an trú cho hoàn toàn bất động, thì chừng đó Thầy sẽ hướng dẫn kế tiếp. Thì mới đây một tuần lễ rồi, tìm lại thì bây giờ mấy con được, nhiếp tâm được một số người ba mươi phút, ba mươi phút hết rồi. Thì bây giờ mấy con còn an trú. Rồi còn cái số người mà năm phút, mười phút thì hôm nay, Thầy nâng lên ba mươi phút hết, không có còn ở mà tu năm phút, mười phút nữa.

Có phải không, mấy con thấy nhanh chóng không? Có một thời gian ngắn thôi mà bây giờ mấy con lại leo thang. Mấy con coi như là mấy con vượt bậc, leo thang. Từ một, hai phút nhiếp tâm mà vẫn có vọng tưởng ra vô, mà hôm nay buộc lòng phải nhiếp tâm như thế nào để đạt được cái chất lượng hoàn toàn là ba mươi phút. Rồi ba mươi phút rồi, nó sẽ kế tiếp.

Rồi còn những người nào mà hoàn cảnh cái duyên mà không nhiếp tâm được, thì vẫn có phương pháp để mấy con xả tâm. Nó cũng đem đến cái sự thanh tịnh của mấy con chứ gì? Mà lại còn có những lúc, không lẽ buổi tối buổi khuya mấy con ngồi, mấy con tập nhiếp tâm không được sao? Ai cấm cản mấy người Tu Chánh Cần mà không cho nhiếp tâm. Có bao giờ không?

(15:12) Nhưng mà đối ngược lại với cái người nhiếp tâm mà an trú, thì không được ngồi trên đó mà cứ quán xả tâm thì không được. Bởi vì mục đích của mấy con đi vào chỗ bất động, bất động hoàn toàn. Còn người ta động để người ta xả, nó khác phải không? Cho nên mấy con tu mà chỗ Nhiếp Tâm - An Trú để đi tới Tứ Niệm Xứ, thì không được ngồi đó quán tầm bậy, tầm bạ đó thì không được, mà chỉ nhiếp thôi!

Cho nên vì vậy mà khi mà nhiếp tâm xong rồi, cái thời gian nó xong rồi, thì mấy con chỉ còn có mấy con ghi chép để mà học, để triển khai cái sự thông suốt của mấy con về Giới luật - Đức hạnh. Thì cái thời gian đó thay vì mấy con nghỉ chứ gì, thì mấy con lại làm qua cái này, thì quán thôi! Nhưng mà quán không có nghĩa là ngồi đó như cái người tu Tứ Niệm Xứ mà ngồi đó, mà để chờ những ác pháp đến để mà xả. Mà cái này là có triển khai cái sự hiểu biết để cho nó thấm nhuần, để nó ngầm ở trong đó nó xả cái tâm mấy con, nó phụ giúp cho mấy con xả thôi. Cho nên vì vậy mấy con đâu có động đâu!

Cho nên cái giờ tu của mấy con khác hơn người ta. Người ta ngồi người ta chờ giặc đến người ta đánh. Còn mấy con coi như là hoàn toàn là không có giặc. Hoàn toàn là mấy con, coi như cái lực lượng của mấy con là nó đã đẩy lui giặc từ xa rồi, nó không có ở gần mấy con đâu! Cho nên cái nhiếp tâm là nó đã, giặc nó không có đến gần mấy con được. Cái vũ lực của mấy con nó đã ngăn ở ngoài xa kìa cho nên không có cái ác pháp nó không tác động vô được.

Còn cái người mà tu Tứ Chánh Cần, nó chờ giặc. Nó ngồi nó chờ, giặc mà xách súng vô là nó nổ liền tức khắc, nghĩa là nó chờ để mà đánh!

Còn mấy con, nghĩa là những người cái bộ chỉ huy của mấy con đóng đây, chứ quân đội của mấy con ở xa kia kìa! Thì cái người tu Tứ Chánh Cần là quân đội của mấy con nó ở xa kia, nó đánh ở ngoài xa kia, còn cái bộ chỉ huy ở đây hoàn toàn là bảo vệ, con hiểu không? Cho nên cái người nhiếp tâm là nó bảo vệ cái vòng xa của nó, ác pháp nó tác động vô không được. Bởi vì nó nhiếp mà, các con hiểu chưa? Nó vô không được!

Tức là cái niệm gì, niệm ác gì vô không được hết, nó nhiếp mà! Bởi vậy Thầy nói bệnh đau mà chúng ta nhiếp vô, an trú rồi bệnh đau nó không tác động được nữa, huống hồ là tất cả các pháp ác. Người ta chửi mình như tát nước, vậy mà mình nhiếp tâm an trú rồi thì họ nói gì nói, mình cũng nghe cũng thấy mà không…​ Bởi vì mình đang nhiếp tâm an trú mà, nó đâu có cái gì mà mình phải bực mình mình đâu.

Còn người ta ngồi tu Tứ Chánh Cần thì người ta không có nhiếp tâm như vậy, cho nên người ta nghe biết tất cả hết, rồi người ta dùng cái tri kiến người ta xả. Đó, thì mấy con thấy vấn đề mà tu tập như vậy đó.

(17:37) Đó thì hôm nay, mấy con rõ cái pháp rồi chứ gì? Thì cái nâng cấp của mấy con, nhớ mấy con đã hỏi Thầy, có nhiều người viết hỏi Thầy. Cho nên trong khi tu tập đó, mấy con trình bày cho Thầy. Cuối tuần mấy con sẽ ghi lại, lấy một cái tờ giấy, một trang giấy vầy mấy con ghi lại, ghi lại cái sự nhiếp tâm của mấy con:

  • Buổi sáng nhiếp tâm như thế nào? Coi ba mươi phút được không?
    • Rồi buổi chiều, rồi buổi tối, buổi khuya như thế nào?
    • Nó có niệm hay không niệm? Trong cái khoảng thời gian đó mấy con thấy mình nhiếp được hay không?
  • Rồi cái pháp đó mình dẫn như vậy, nó có hoàn toàn đạt được kết quả không?
    • Còn cái pháp mà mấy con tu ba mươi phút để an trú, thì mấy con cũng còn tu ba mươi phút chứ mấy con đâu có tăng lên đâu!

Nhưng mà cái pháp Tác Ý nó khác, "An Tịnh Thân Hành" thì mấy con sẽ dùng cái pháp An Tịnh này mấy con tu tập, để coi thử coi cái sự bất động của nó coi như thế nào?

Thì mấy con ghi lại, báo cáo lại cho Thầy bằng những cái trang như thế này. Lúc bấy giờ đó, cô Út sẽ đem vào thì Thầy sẽ đọc, Thầy chịu khó Thầy đọc. Thầy coi thử coi cái sự tu tập của mấy con nó đến đâu?

À, mà mấy con an trú được, thì sau một tuần lễ mà an trú được, qua cái sự ghi chép cẩn thận của mấy con rồi, thì Thầy sẽ nâng cho mấy con lên cái lớp cao hơn.

Cũng như bây giờ ở trong lớp chúng ta thì thấy ngồi chung nhau vậy, chứ sự thật trong cái pháp tu thì nó sai khác. Rồi trong ba mươi phút của các con, ba mươi phút vậy chứ nó có sai khác ở trong này, chứ chưa phải là người nào giống người nào đâu! Cho nên bây giờ mình nhiếp tâm an trú thì bắt đầu nó lòi cái mặt này ra hết.

Cái người mà an trú được thì do đó là cái nhiếp tâm của họ nó hoàn toàn nó đã thuần. Còn mấy con chưa thuần, mấy con nhiếp an trú thì nó sẽ lòi ra, nó lòi ra niệm. Cho nên vì vậy mà người ta sẽ biết liền tức khắc hà. Hễ càng đi tới thì những cái mà chưa có thuần thục ở sau, tức là thiếu căn bản, thì nó phải hiện cái tướng thiếu căn bản nó ra. Để từ đó chúng ta biết mà chúng ta chỉnh sửa nó, để chúng ta hoàn toàn cái thời gian chúng ta thu ngắn lại, mà cái kết quả chúng ta tu rất lớn, rất đầy đủ mấy con.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

549-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  549-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...