206- THẦY SÁCH TẤN NỖ LỰC
LÀM CHỦ SINH TỬ
(19:36) Cho
nên cái thời gian Thầy nói: từ đây cho tới Tết thì chắc chắn nếu mà các con nỗ
lực thật sự, thì Thầy nghĩ rằng những các con ngồi trước mặt Thầy, người nào
cũng có thể làm chủ được sinh tử.
Các con nghe
Thầy nói thì như là ở trên trời mới rớt xuống, chứ thật sự là như vậy mấy con!
Cái phương pháp của Phật nó thực tế lắm. Người nào tu cũng được, không phải là
nói là chỉ có những bậc như Thầy mới tu được, không phải đâu! Người nào cũng có
gan dạ hết, mà chưa có rèn luyện gan dạ thì chưa có gan dạ thôi! Chứ sự thật ra
rèn luyện mà đủ mức rồi thì Thầy dám xông vô lửa, Thầy dám nhảy xuống nước cứu
người, thì mấy con cũng làm được như vậy thôi, chứ không có cách gì khác hơn hết.
Nghĩa người nào cũng có gan dạ hết. Chứ không phải nói, cái người nhát gan là tại
vì chưa luyện tập. Mà cái người mà hiện giờ mà đã có gan dạ, đã có cái sự tu tập
được thì cái người đó đã, cái đời trước người ta đã có rèn luyện cái đó rồi.
Còn mình chưa có rèn luyện thì đời nay mình rèn luyện, mà mình lại có phương
pháp, có cách thức thì cái sự rèn luyện đó nó mau chóng cho mấy con chứ có sao,
các con thấy không? Mau chóng, sự thành tựu của mấy con rất là nhanh chóng, nó
không có lâu.
Cho nên mấy
con ráng cố gắng! Thầy tin rằng từ đây tới Tết thì trong cái số mấy con mà đã
nhiếp tâm an trú được rồi, thì Tứ Niệm Xứ. Mấy con thấy bước vào Tứ Niệm Xứ là
mấy con thấy bảy ngày, bảy tháng, bảy năm đó. Thì như vậy đâu có nghĩa là chúng
ta tu tới một năm đâu, đâu có tu tới một năm.
Mọi người đều
là chứng quả A-La-Hán hết thì chúng ta thấy cái lớp học của mình rất là hạnh
phúc chứ gì? Tức là đem lại một cái niềm tin cho cả Thế Giới. Ờ, bây giờ Tu viện
Chơn Như bên Nữ có bao nhiêu người tu chứng, bên Nam có bao nhiêu người tu chứng
quả A-La-Hán, người ta Làm Chủ Sự Sống - Chết của người ta như vậy. Bằng chứng
cụ thể chứ đâu phải là người ta nói suông đâu! Cả một thế giới rung chuyển mấy
con! Làm sao mà có những cái trường lớp mà tu chứng như vậy, mà trong cái thời
gian rất ngắn, chứ đâu phải là tu cái chuyện mà nói thường, nói chơi đâu!
(21:33) Cho
nên khi các con thấy, mình bỏ xuống hết tất cả những gia đình, những thân thuộc.
Những cái gì mà trói buộc mình, buông xuống hết, chỉ còn duy nhất có một hướng
là giải thoát mà thôi.
Thử hỏi mình
thương con cái hay hoặc là bà con ruột thịt mình, khi mình chết họ có chết thay
cho mình được không? Hoặc là mình đau họ có thay thế cho mình đau được không?
Điều đó mình phải buông xuống hết! Tiền bạc dù mình có bạc đống đi nữa, nó có
thay cho mình hết đau không? Hay là đem cho Bác sĩ ăn, rồi cuối cùng mình cũng
chết như thường! Các con thấy mấy ông nhà giàu họ có tiền tỷ họ mà họ còn có sống
được không? Họ cũng đâu có sống được! Cho nên dù bao nhiêu tiền, của cải, tài sản
trên thế gian này, một ngày nào đó rồi nó cũng, mấy con chết rồi, mấy con cũng
không mang theo được đồng xu đồng điếu nào hết. Bỏ xuống hết!
Ngay bây giờ
bỏ xuống hết, để chúng tôi làm chủ. Mà khi mà các con làm chủ rồi, muốn chết hồi
nào thì chết, muốn sống hồi nào sống. Bây giờ tôi chưa muốn chết nè, thân này
không có cản, mày phải thở mày sống, mà sống trong mạnh khỏe, quắc thước đi đứng,
chứ không phải đi lụm cụm rề rề đó đâu! Có phải không?
Mấy con có lệnh
mà, đâu có phải. Một con người nào mình cũng có cái quyền lực của mình chứ. Bởi
vậy con người mà, đâu có ông trời nào mà cai trị nó nổi đâu! Cho nên trên đầu
nó đâu có ai đâu, ông Phật đã nói mà: "Trên trời, dưới trời, Chỉ
có con Người là duy nhất thôi, chỉ có ta là duy nhất". Thì con người
là ta, chứ còn ai?
Cho nên con
người là duy nhất, không có ai hơn hết! Cho nên trên đầu chúng ta không có ông
Trời, không có ông Phật, không có ai hết, chỉ có chúng ta mà thôi. Cho nên
chúng ta không rèn luyện thì làm sao trên đầu chúng ta không có ông trời. Cho
nên vì vậy mấy con thấy trên đầu của thiên hạ đều có ông Trời trên đó hết, cho
nên đến chùa lạy cầu Trời cầu Phật phù hộ, là trên đầu có ổng.
Còn riêng Thầy
trên đầu có ông nào đâu, Thầy đâu có cầu ông nào nữa đâu! Bây giờ chết là chết
mà sống là sống, bệnh đau lại đuổi thì cầu ai nữa, có phải không, mấy con thấy
không?
(23:22) Cho
nên cái thế giới mà gọi là siêu hình, thế giới mà Cực Lạc Tây phương, thế giới
mà chư Phật, chư Thiên, Ngọc Hoàng Thượng Đế đối với Thầy có không? Có phù hộ
Thầy được cái gì đâu?! Do cái năng lực của Thầy tu tập mà Thầy làm chủ, cho nên
ông Phật nói rất đúng:
"Thiên
thượng Thiên hạ, duy ngã độc tôn,
Nhất thiết
thế gian, Sanh lão bệnh tử".
"Trên
trời dưới trời chỉ có con người duy nhất
Mới làm
được chủ Sinh già bệnh chết".
Chỉ có con
người duy nhất mà thôi! Vậy mà chúng ta là con người mà chúng ta không hạnh
phúc sao? Ông Phật cũng là con người, mình là cũng con người, Thầy là cũng con
người. Mà tại sao Thầy làm chủ, ông Phật làm chủ, mà các con không làm chủ? Mà
đâu phải là tu cái pháp đó nó khó, Đức Phật nói: bảy ngày, bảy tháng, bảy
năm.
Đem cái bằng
Tiến sĩ hai mươi mấy năm đổi lại với cái bằng chứng quả A-La-Hán, có ai đổi
không mấy con? Cái ông Tiến sĩ ông cũng còn giận, còn phiền não, cũng còn tham
ăn, uống rượu, cũng còn thích cái này cái kia. Còn cái ông mà tu chứng quả
A-La-Hán họ có thích gì nữa không? Đem bây giờ vàng bạc châu báu mà chất ngập,
có cám dỗ họ được không? Không bao giờ cám dỗ ông này được!
Đó, các con
thấy: Cái nào, cái bằng Tiến Sĩ nó hơn, hay là cái bằng mà chứng quả A-La-Hán
hơn? Đó, mấy con so sánh cái giá trị của nó, nó đem lại một cái sự làm chủ: nó
không còn sợ hãi, đói nó đâu có cần đói đâu, nó đâu có sợ đâu! Nó chỉ cần ra lệnh
một cái là nó ngồi Thiền đó, mà nó sống cả bao nhiêu tháng nó cũng vẫn sống
nhăn, nó không còn chết! Tại sao chúng ta không làm được những điều đó?
Mà trong khi
Thầy dạy mấy con đâu có thời gian đâu có lâu, mà Đức Phật nói bảy ngày, bảy
tháng, bảy năm. Đưa cho mấy con ra khỏi để đi đến vào cái Tứ Niệm Xứ, thì lúc bấy
giờ xác định cái thời gian của mấy con! Thì bây giờ mấy con An Trú được rồi,
trong tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự chứ gì?! Đó là trạng thái Tứ Niệm
Xứ chứ gì?
Nhưng mà bây
giờ nó chưa kéo dài ra được, cho nên buộc lòng phải dạy cho mấy con kéo dài.
Thì trong khi đó mấy con thấy mấy con tu nhiếp tâm nè. Bây giờ là ở trước mặt
Thầy, các con đã nhiếp tâm được ba mươi phút phải không? An Trú được ba mươi
phút, thì rõ ràng là mấy con đang ở trên Tứ Niệm Xứ rồi chứ gì? Bảy ngày, bảy
tháng thì mấy con chứng đạo chứ có gì đâu! Nhưng mà có Thầy hướng dẫn cho mấy
con cách thức đi, làm sao mấy con lạc đường? Thì do đó đâu có phải còn lâu nữa!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét