208- TU CHỨNG RỒI THAY THẦY
DẠY ĐẠO
(29:12) Cho
nên vì vậy Thầy mong làm sao mà Thầy đào tạo cho mấy con, cái lớp của mấy con
bên nam cũng như bên nữ, mấy con tu chứng rồi. Ờ, bây giờ xong rồi phải không?
Mấy con ở đây là mai mốt đi ra ngoài Nghệ An hay Ninh Bình, hay hoặc Hà Nội, đi
dạy người ta tu Đạo Đức, dạy người ta tu Làm Chủ Sanh Tử đi. Thầy bây giờ thôi
Thầy từ giã mấy con, Thầy vào Niết Bàn cho khỏe hơn, chứ mà sống cái kiểu này
nó cực lắm!
Mà Thầy đã cực
từ hai mươi mấy năm nay rồi, phải không, cho nên Thầy ra đi! Rồi bắt đầu Thầy
ra đi thì như Thầy đã nói đào cái lỗ vậy đó, như cái lỗ vậy đó, thì Thầy nằm xuống
cái nó rồi chớ gì, lấy đất lấp lên cái rồi, đâu có gì đâu! Nó rất là tự nhiên,
nó rất là không có trống kèn, không có làm cái gì hết!
Thì bây giờ
cũng để cái hình Thầy như vậy, cũng thờ vậy. Bây giờ Thầy nằm đó cũng vậy thôi,
chứ đâu có gì khác. Còn thiên hạ bây giờ mấy con thấy có ai dám để hình thờ
không? Thầy dám để hình thờ đàng hoàng, có phải không? Hình Thầy bây giờ thờ
đàng hoàng chứ đâu phải không có đâu! Trên thì Phật, dưới là Thầy phải không?
Nhưng mà Thầy còn sống, mai mốt cũng cỡ thờ vậy thôi, chứ không lẽ thờ hơn, có
phải không? Chứ đâu có làm bàn thờ riêng đâu.
Đó cho nên mấy
con thấy Thầy mong! Vì vậy mà hôm nay Thầy ra kiểm tra cho mấy con tu tập cho
được, để rồi Thầy ra đi chứ! Chào từ biệt cho mấy con, thôi vĩnh biệt mấy con ở
lại ráng mà hướng dẫn bà con người ta tu tập. Thầy ra đi, mấy con mai mốt cũng
đi như Thầy vậy đó, có gì đâu! Bây giờ Thầy dạy mấy con được rồi, chứ sống để
làm gì mấy con?!
Cho nên, rất
vất vả mấy con! Mấy con đừng có lấy cái tình cảm: Thương là cái gì?
Thương là
mình thương những người còn sống, họ giận hờn, phiền não, đau khổ, là thương họ
chứ gì? Họ đang đau khổ. Còn Thầy, mấy con có thương Thầy gì giờ? Thầy có đau
khổ nữa đâu mà thương? Có phải không? Phải không, cho nên có đau khổ gì thương?
Nhưng mà mấy
con đã thực hiện được làm chủ, tức là mấy con đã thương Thầy, có phải không?
Còn mấy con mà tu mà không làm chủ được sanh tử, ai nói gì mấy con giận dữ, đó
là mấy con không thương Thầy đó! Đó là cái thương của Thầy, là cái thực tế mấy
con, cái thực tế! Cho nên mấy con ráng!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét