212- TU TẬP CẨN THẬN, KỸ LƯỠNG
THEO ĐẶC TƯỚNG
(45:20) Tu
sinh 4: Cái sự tu tập của con, con nhiếp tâm chưa có được đó, hồi nãy Thầy
nói là giờ phải về phải nhiếp cho được ba mươi phút. Vậy giờ con sẽ về sẽ tập
nhiếp ba mươi phút, chứ không có nhiếp theo cái thời gian con ấn định …
Trưởng
lão: Nhiếp tâm trong
ba mươi phút hả con? Bây giờ con nhiếp tâm mà theo hơi thở không được thì nhiếp
tâm ở trong bước đi. … Mưa lớn quá!
Tu sinh 4: Thưa Thầy nếu mà nó còn không được,
thì con lui lại hay là vẫn cứ nhiếp trong ba mươi phút cho bằng được thưa Thầy?
Trưởng
lão: Coi như là con
nhiếp hoàn toàn là không niệm. Thí dụ như bước đi con nhắc, con tác ý từng cái
bước đi của con, từng bước đi con. Cho nên nhắc nó rồi bước đi cẩn thận, kỹ lưỡng!
Tu sinh 4: Nếu mà nó còn niệm thì con có lui lại
không Thầy?
Trưởng
lão: Lui lại. Còn niệm
lui lại tu cho kỹ lưỡng, rồi mới lần tăng lên cho được.
(46:25) Tu
sinh 5: Con thì, khi con tập con thấy có niệm vọng tưởng thì con lui trở lại,
lui khoảng còn bốn cái cánh tay đưa ra đưa vô thôi. Nhưng mà trong cái thời
gian vừa rồi là cô Út cô dạy, giờ nào cũng xả tâm hết, giờ nào cứ có niệm vô là
xả, niệm vô là xả thì con thấy nó ức chế tâm đó. Khi thì con tăng lên nhưng mà
đến khi mà xả tâm mà nó cứ có vọng vô là con xả, vọng vô là con xả mà giờ nào
cũng xả, thì con thấy nó ức chế tâm quá hà. Với lại không đi tới mà nó lại lui
nữa.
Thế bây giờ
con mới xả ra, con chỉ xả cái niệm thô thôi á. Con bây giờ tu nửa giờ tu, rồi nửa
giờ nghỉ, nửa giờ tu, nửa giờ nghỉ thì con thấy quá nó sức mình. Nên con bữa
nay, thì con thấy buổi sáng nay thì con thấy con tu nửa tiếng buổi sáng, mà con
cứ tu đưa tay ra, đưa tay vô là bốn lần. Khi con xả ra thì con nghiệm con thấy
con kiếm hay gì đó, thì con thấy sao mà nó bình an, nó không có gì hết. Rồi coi
như là đến, rồi cái con chờ đến một phút, hai phút thì con lại tu lại như vậy.
Rồi xong nửa tiếng thì con thư giãn, thì nửa tiếng sau là có tu lại nữa không
Thầy?
Trưởng
lão: Được con.
Tu sinh 5: Mà khi mình thư giãn chỉ có xả cái
niệm thô thôi, chứ còn cứ mà niệm vô mà xả nhiều thì nó sẽ ức chế ghê lắm!
Trưởng
lão: Ừ! Sẽ ức chế.
Tùy theo cái đặc tướng của con. Rồi con tập thì từ từ tăng lên. Thầy nói như vậy
có nghĩa là mấy con tập phải từ cái đặc tướng của mình lên cho đạt đến ba mươi
phút. Nhưng mà không phải gấp. Bởi vì coi như vậy, tuần tới thì mấy con sẽ đạt
được cái mức độ của nó thôi. Rồi tuần tới con đạt mức độ ít ít đó thôi, chứ
không phải đạt nhiều. Đạt nhiều là bị ức chế, rồi nó lại xảy ra những cái trạng
thái, cái tướng trạng khác nữa. Cho nên vì vậy …
Tu sinh 5: Dạ! Đúng rồi con thấy là cứ xả miết,
nó cứ vô là xả, vô là xả, mà nó ức chế, mà càng xả nó lại càng vô nhiều.
Trưởng
lão: Càng vô nhiều!
Cho nên từ từ.
Tu sinh 4: Con thấy nó không tăng mà nó lại
thành ra nó thụt nữa!
Trưởng
lão: Nó thụt. Phải,
đúng nó con. Cho nên mình thiện xảo khéo léo ở trên cái đặc tướng của mình.
Tu sinh 5: Dạ, con tu một thời có nửa tiếng
thôi?
Trưởng
lão: Nửa tiếng thôi
con.
Tu sinh 5: Con còn làm bài với con đọc sách nữa.
Trưởng
lão: Rồi làm bài, đọc
sách. Phải triển khai cái tri kiến mà tu.
Tu sinh
5: Cám ơn Thầy!
Trưởng
lão: Ráng tập
tu nghe mấy con! Nói vậy chứ tu cũng theo cái đặc tướng của từng người. Thôi
bây giờ hết mưa rồi, bây giờ mấy con chuẩn bị về mấy con. Rồi, rồi! Xá Thầy
thôi, đừng có đảnh lễ Thầy mấy con. Xá thôi, xá thôi mấy con. Thầy uống cái ly
nước cho hết .
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét