211- TỨ CHÁNH CẦN VƯỢT QUA
NHÂN QUẢ
(39:37) Tu
sinh 3: Con kính bạch Thầy! con xin Thầy có một việc. Cái thứ nhất là bây
giờ Thầy dạy con cách vượt qua Nhân Quả như thế nào? Vượt qua những ác pháp của
con như thế nào? Mấy hôm nay con không dám đăng ký lên tu Tứ Niệm Xứ bởi vì con
chưa thể vượt qua những ác pháp và những Nhân Quả, thì con xin Thầy hướng dẫn
cách để vượt qua.
Trưởng
lão: Con vượt qua,
muốn vượt qua các ác pháp thì con phải tu Tứ Chánh Cần ngăn ác-diệt ác, giữ cái
tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Rồi ngồi chờ cho những cái ác pháp con
có, con mới dùng cái tri kiến con quán con xả nó.
Tu sinh 3: Con bạch Thầy, ác pháp nó đến liên
tục.
Trưởng
lão: Thì nó liên tục
vậy, con mới xả liên tục! Bởi vì cái pháp Ngăn ác - Diệt ác mà, lúc nào nó cũng
ngăn ác. Cho nên cái pháp Tứ Chánh Cần nó, Tứ Chánh Cần là siêng năng ngăn và
diệt cho nên nó liên tục, là con quán xả cái niệm này xong rồi tới cái niệm
khác. Cho nên những cái ác pháp nó tác động cho con liên tục. Cái chuyện này,
chuyện nọ kia nó tới thì con ngăn xả nó, với cái tâm bất động.
(40:36) Tu
sinh 3: Bạch Thầy, con nhiếp tâm với an trú tâm thì con không nói, nhưng
con nói những cái ác pháp. Bởi vì nó không đến trong tư tưởng của con, mà đến
bên ngoài tư tưởng. Ví dụ như là, bây giờ con nói thì không ai tin, làm sao là
con muốn yên tâm, hay là khùng hay là điên. Nhưng mà con vẫn ước nguyện rằng là
con không cãi câu nào. Nhưng mà bây giờ thì họ nói thì lúc nào con cũng bị ác
pháp tấn công, nói chung là liên tục và liên tục, gần như là không nói là hai
mươi bốn giờ nhưng mà cũng gần như thế, cho nên con…
Trưởng
lão: Nó có cái
phương pháp tác ý con, phương pháp tác ý.
Tu sinh 3: Con, khi mà con lễ Phật, Thầy cho
con đi bên Thầy thì lúc đó con được an ổn nhất. Nhưng mà bây giờ họ trêu kinh
khủng. Nhưng mà con nói thì không ai tin nhưng cái bằng chứng đó thì trong người
con xác nhận có đủ. Ví dụ như rằng, họ phun các cái độc tố vào người con như là
các cái ngón chân, ngón tay con thì con nghĩ là các cái độc tố đó nó vào thì
người ta khá tin là con..( … ), họ bây giờ họ trêu mình lắm.
Đầu tiên họ
cho vào hơi, cho hơi vào nơi thùng nước, thế là tối đi ngủ họ cũng mang thùng
nước. Mỗi khi hít, thỉnh thoảng khi con hít vào thì, nó hít vào thì bắt đầu con
thấy khó chịu ngay, đầu của con như là người rất yếu, như là con…
Trưởng
lão: Cái pháp tác ý
con, con tác ý.
Tu sinh 3: Con tác ý rồi nhưng không được, thế
cuối cùng con, bắt đầu con mới nghiến răng con muốn lung lay hết hàm răng. Con
hôm đó con xin cô Út ở trong này cho con đi đến con khám thì họ mới tiêm thuốc
tê vào cho con, thì bây giờ mắt con mờ hết, con không, thì con cũng xác định
con cứ tập lâu, tự mình chịu lấy. Nhưng mà bây giờ con cứ tự mình nhủ rằng uống
thuốc được.
Nhưng mà có
một điều là các cái chỗ mà nó đang lung lay, thì nó cứ huân tập nó hít, ban
ngày, ban trưa hoặc ban tối thì con ngủ con bị nhiều hơn thì con hít. Nói chung
là mọi người thì không ai biết, mà không ai để ý về con lắm, không ai tin các
cái trạng, các cái tật trong thân con, trong mình con thì con nhìn thấy có một
số người cũng có cái tâm huyết, cũng như con trong mình con, nhưng mà con biết
tất cả những ai, con hoàn toàn không nói với ai, con ráng sức vượt qua nhân quả.
Nhưng mà sức khỏe của con bây giờ suy sụp nhiều quá. Thì con sợ là không tiếp tục
tu được. Thì con xin Thầy, dạy cho con cách để vượt qua nhân quả.
(42:56) Trưởng
lão: Cái đó là cái nghiệp bệnh của con. Cho nên vì vậy mà con đang ở trong
cái nghiệp bệnh của Tưởng con. Do đó thì bây giờ con chỉ dùng cái pháp Như Lý
Tác Ý: "Tất cả những cái này tao không sợ đâu, mày đừng có làm gì
tao sợ đâu, tao không có sợ ác pháp đâu". Con bị dao động tâm con, con
phải giữ vững tác ý, cái tâm con sẽ bình yên.
Tu sinh 3: Con thưa Thầy, cái tâm con gần như
là bất động rồi ạ.
Trưởng
lão: Bất động thì vậy
con không có sợ, con đừng có sợ nó!
Tu sinh 3: Nhưng mà, con sợ ảnh hưởng đến sức
khỏe.
Trưởng
lão: Trời đất ơi! Vậy
con đã sợ nó ảnh hưởng đến sức khỏe là con sợ rồi! Đã con, đã không sợ, bây giờ
không sợ tức là không sợ chết, không sợ gì hết, không sợ sức khỏe, cho mày chết.
Thì cho chết là chết cái thân này, chứ còn làm sao mà cái chỗ con giữ tâm bất động
con, là cái chỗ chân lý con, làm sao mà mất được? Cái chỗ đó là chỗ của con.
Cho nên vì vậy con không sợ nó thì nó sẽ rút lui. Tại con sợ đó, con sợ sức khỏe
con nó làm vậy, thì cứ: "Mày làm gì làm, tao cho cái thân này chết
luôn, cái thân đâu phải của tao đâu tao sợ".
(43:54) Tu
sinh 3: Con thì thực ra mà nói thì con trình Thầy là con thấy như, đúng ra
là con cũng giữ tâm bất động, nhưng mà…
Trưởng
lão: Cứ giữ tâm bất
động cho Thầy, cứ tác ý, rồi tác ý.
Tu sinh 3: Nhưng mấy năm nay rồi chứ đâu phải
một năm nay ạ.
Trưởng
lão: Thì bền chí!
Cho mày mười năm tao cũng không sợ nữa, chứ đừng có chuyện mày vô. Ở đây tao
còn một phút nào thở một hơi thở nào là tao không ngán mày đâu. Cho mày vô, mày
làm gì làm đi, tao thí! Tao thí cái mạng cùi này đi chứ tao đâu có sợ! Thí cái
thân này đi, một lần cho nó tiêu nó đi.
Cho nên thật
sự ra, cái Tưởng nó sẽ chạy mất đi con. Bởi vì đó là những trạng thái bị ảnh hưởng
rất là sâu sắc trong cái tư tưởng của con. Cho nên con hãy nghe lời Thầy, mà ôm
chặt cái pháp Bất Động Tâm Thanh Thản, an Lạc, vô sự. Rồi từng đó đó con tác
ý: "Tao chẳng sợ cái gì hết, đây là thân Nhân Quả, chúng mày lấy
đi đâu lấy đi".
Rồi con phải
ghi, con về con viết cái giấy, con ghi lại cho kỹ lưỡng. Thầy sẽ ghi cho con một
cái pháp, để giữ cái tâm bất động để đuổi nó đi. Con sẽ ghi những cái tờ giấy
cho Thầy những cái trạng thái của ác pháp, rồi Thầy sẽ hướng dẫn riêng cho con.
Con cứ ghi cho Thầy đi rồi Thầy sẽ giúp cho. (Mưa lớn con, bị trời mưa)
(45:05) Tu
sinh 4: Thưa Thầy cho con hỏi là, cái giấy xuất gia đó, Thầy đi làm cho con
ở chùa rồi, nhưng mà giờ con vào đây, con gia nhập Tăng đoàn con có phải làm lại
ở đây không ạ?
Trưởng
lão: Không con! Hễ nếu
mà con có giấy rồi thôi con. Có giấy của Giáo Hội chứng rồi thôi. Khỏi! Hễ có
giấy Giáo Hội, thôi khỏi con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét