22- TU CHƯA XONG KIẾN GIẢI
LẬP HỆ PHÁI RIÊNG, VIẾT KINH SÁCH, CHẠY THEO DANH LỢI
(16:56) Nếu
mà Thầy ra đi Thầy nhập diệt rồi, thì mấy con cũng biến dần mấy con trở thành
như các vị tu sĩ Đại thừa mà thôi. Từ đó mấy con sẽ từ ở trên kinh sách của Thầy,
mấy con sẽ kiến giải theo cái hiểu biết của mình, sẽ manh nha thành ra nhiều hệ
phái khác nữa, chớ nó không riêng. Bởi vì cái hình ảnh của đức Phật ngày xưa đã
để lại chúng ta thấy: khi đức Phật diệt, các đệ tử của đức Phật, những người mà
tu chứng, thì họ lần lượt họ ra đi. Tại sao vậy? Tại vì họ không đủ khả năng để
mà nhiếp phục cái tâm tham vọng của những vị thầy khác.
Thậm chí như
mấy con thấy khi mà đức Phật tịch, thì trong cái giáo đoàn của ngài Ca Diếp, có
nhiều tu sĩ đã bảo: “ông già, ổng chết là mình khỏe, ông càng sống là mình khổ”.
Các con thấy trong cái giáo đoàn mà thời đức Phật như vậy, thì thử nghĩ trong
cái thời của chúng ta sao?
(18:02) Khi
mà Thầy chết rồi thì có những người: “Thầy còn nói giới luật này kia khắt khe,
ngày ăn một bữa, sống độc cư không cho nói chuyện. Bây giờ thả cửa mình kiến giải
theo, viết theo kinh sách”. Thì như vậy còn gì những Phật pháp mấy con?!
20 bộ phái
ra đời. Khi đức Phật nằm xuống rồi, người nào cũng danh lợi để cho mình củng cố
làm bá chủ một trời. Ngay trong thời của Thầy, Thầy cũng thấy rồi. Thầy chưa chết
mà Thầy cũng đã thấy rồi có nhiều người theo tu học Thầy, rồi bây giờ kiến giải
thêm một số. Dựa vào những cái bài pháp Thầy dạy, kiến giải thêm một số, đi ra
lập đứng một góc trời, thuyết giảng thế này thế khác, viết bài đưa lên mạng bằng
cách này bằng cách khác. Thậm chí chớ còn chống đối lẫn nhau.
Mà trong khi
chưa có người nào có thiền định cả! Trong khi chưa có người nào giới luật
nghiêm chỉnh cả! Thế mà vẫn còn danh lợi đến mức độ như vậy, thì các con biết,
tâm con người danh lợi lớn lắm mấy con!
Cho nên nếu
mà Thầy không đào tạo cho các con tu chứng quả A la Hán, giải thoát hoàn toàn,
thì khi mà Thầy tịch rồi, thì những điều mà Thầy dạy mấy con, họ sẽ dựa vào đó
mà triển khai theo một cái hướng khác, để thành lập một, một hệ phái, một giáo
đoàn khác. Đó là cái danh lợi của mình. Chứ bây giờ lỡ như mặc chiếc y áo, mấy
con bây giờ sao giờ đây? Thôi, cũng phải đi tìm một cái nơi nào đó làm cái trụ
xứ của mình, làm vị trí rồi mọi người đều theo mình, trở thành một số đệ tử của
mình, thì chừng đó như thế nào mấy con biết? Sự giải thoát bản thân mình thì
chưa được, mà lại làm cái chuyện giải thoát cho thiên hạ, thì như vậy là đã dắt
người ta đi vào chỗ chết!
(20:17) Cho
nên Thầy mới viết một bức thư, tâm thư Thầy gởi về! Chúng ta chưa giải thoát được
gì mà vội viết kinh sách, vội biên soạn thế này thế khác, là chúng ta là người
ăn trộm, ăn cắp. Mình biết cái gì? Mượn người khác, mượn kinh sách Đại thừa, mượn
kinh sách của Phật, mượn viết ra. Trong khi đó mình không có kinh nghiệm gì cả,
như vậy không phải mình ăn cắp văn, ăn cắp ý của người khác mình viết ra sao?
Bằng chứng mấy
con thấy rất rõ, hiện giờ có những cái bài người ta viết ra cũng nói tu thế
này, thế nọ, kia đủ thứ, mà có kinh nghiệm gì đâu?! Đó là cái sai. Cái sai của
người này dẫn dắt đến cái sai của người khác. Làm cho biết bao nhiêu người, người
ta lệch đường, lệch hướng không biết đường tu tập, quá uổng cuộc đời của con
người! Ai khổ cũng muốn đi tu để cho thoát khổ, nhưng tu rồi thì lại tu danh,
tu lợi, không thấy cái tu để thoát khổ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét