233- KHẮC PHỤC TÌNH TRẠNG NƯỚC MIẾNG CHẢY
(17:58) Trưởng lão: Con cứ
ngồi tại chỗ đi, con đừng đi con. Con phải cố gắng tập nhiếp tâm cho nó kỹ, để
nó đạt được cái chất lượng nhiếp tâm. Mà sau khi nhiếp tâm được rồi thì mình
mới an trú mới được, còn nhiếp tâm chưa được thì an trú rất khó. Cho nên hiện
giờ thì mấy con đang ở trong cái sự tu tập nhiếp tâm trong cái hơi thở, hoặc là
trong cánh tay đưa ra, hoặc là trong bước đi của mấy con, con nhiếp con làm sao
cho nó chặt ở trong những cái thân hành đó.
Nếu mà chọn cánh tay thì mình cứ
tập ở trên cánh tay, đừng có lúc tập hơi thở, lúc tập cánh tay, lúc tập đi kinh
hành. Cho nên mỗi lần chọn một cái đối tượng nào, cái hành động nào để mà tu
tập, thì các con phải chọn lấy cái hành động đó cho nó chắc thì mới tu tập
được, cố gắng phải tu tập từng chút. Thí dụ như con dùng cái hơi thở, mà khi bị
có nước miếng chảy ra thì tác ý ngay liền, bảo nó dừng lại. Và đồng thời tiếp
tục, và trong khi mà cái giai đoạn mà những cái phút mà hai mươi phút mà tu tập
thời kế đó thì nó ra nước miếng thì con luôn liên tục con tác ý ở trong cái hơi
thở của con.
Thí dụ như thay vì con tác
ý: “Hít vô tôi biết tôi
hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, thì con lại không có tác ý cái
câu như vậy mà con tác ý: “Nước
miếng phải chấm dứt không được ra, tôi biết tôi thở ra” hoặc
là “tôi biết tôi hít vô”. Đó
thì con cộng thêm với cái câu tác ý bảo nước miếng đừng có chảy ra, để không nó
làm động con, nhớ không? Con phải dùng cái câu tác ý, mặc dù là nó chưa hết nhưng
mà cứ tác ý nó sẽ hết.
Bởi vì cái câu tác ý nó sẽ giúp
cho con, cái cơ thể của con nó không có tiết nước miếng nữa. Chứ không khéo con
nhiếp ở trong hơi thở, bởi vì đó cũng là cái tật, nó kích động. Có nhiều người
Thầy thấy khi mà ngồi thiền nhiếp tâm an trú được thì nước mắt cứ chảy ra, cứ
lát hai giọt, hai con mắt nó nhiễu nước, nó chảy nước mắt ra. Thì đó là cũng là
một cái bị khi mình ngồi yên lặng rồi, nó kích động cái hạt nước mắt.
(20:23) Cũng
như con mà giờ nhiếp tâm ở trong hai mươi phút rồi, thì bắt đầu nó có cái trạng
thái kích động cái hạt nước miếng, nó làm cho nước miếng con chảy ra, chứ không
phải là con tự ăn cái gì đó mà nước miếng nó chảy ra. Thí dụ như mình ăn cái
chất gì thì nó cái miếng, cái thực phẩm đó như cái trái me chua hoặc là cái gì
đó, hoặc là cái thực phẩm đó nó sẽ kích động cái hạt nước miếng làm cho nước
miếng mình tiết ra. Còn cái này khi mình nhiếp tâm thì đến cái lúc nào đó, nó
lại kích động cái hạt nước miếng làm cái nước miếng mình chảy ra, đó là cái sự
bị kích động đó thôi.
Cho nên vì vậy nó chỉ còn cái
phương pháp là mình tác ý, mình tác ý để cho nó chấm dứt, để không nó làm động
tâm mình. Bởi vì trong khi đó mình nhiếp trong hơi thở, mà nó bắt buộc mình
phải nuốt nước miếng, nó làm cho mình động thêm một cái hành động khác nữa. Thì
do đó mình không chuyên nhất được cái tâm nhiếp cho chặt, nó bị lỏng lẻo khi mà
con nhiếp trong ba mươi phút không niệm.
Cho nên con phải tập, tập cho nó
rất thuần thục, lúc nào giờ nào nó cũng không có niệm ở trên đó, rồi con mới
tập tác ý. Chỉ có thay đổi câu tác ý thôi. Thí dụ như “An tịnh thân hành” thì
con sẽ thay đổi. Thay vì “Hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, thì bắt đầu
thay đổi “An tịnh thân hành
tôi biết hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”. Đó là mình
chỉ thay đổi cái câu tác ý để cho tâm mình nó không vọng tưởng, nó không niệm,
nó sẽ có một cái trạng thái an lạc, nó đưa đến cái thân và tâm của mình yên ổn,
để cho mình kéo dài cái khoảng thời gian ba mươi phút trọn vẹn nó không bị
động.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét