234- ĐẠT ĐƯỢC AN TRÚ MỚI QUA TỨ NIỆM
XỨ
(22:29) Cố
gắng tập, tập như vậy để rồi mình lần lượt khi mà đạt được thì mình sẽ chuyển
qua một cái pháp khác mình tu tập nữa. Mà nếu cái pháp này mà chưa đạt được,
chưa thuần thục, thì chuyển qua pháp khác không được, chuyển qua pháp khác tu
cũng không vô. Nghĩa là cái pháp khác thì cái này nó phải rất là thuần thục, mà
phải đạt được cái chất lượng nó không niệm.
Bởi vì mấy con tu nhiếp tâm và an
trú, mà nhiếp tâm và an trú chưa được mà mình đi vào cái pháp khác mình tu thì
mình sẽ bị rớt, mình sẽ không có đạt được cái chất lượng. Bởi vì các cái pháp
khác nó không phải là pháp nhiếp. Nó không phải là pháp nhiếp tâm mà nó chỉ bảo
vệ và giữ gìn được cái tâm nó bằng cách là nó nương vào một cách nhẹ nhàng.
Thí dụ như bây giờ, như hồi nãy
các con thấy như sư Giác Thường tu tập. Nó không còn cái pháp nhiếp ở trong hơi
thở, nó không còn là cái pháp an trú ở trong hơi thở nữa. Mà nó chỉ còn có cái
Như Lý Tác Ý để bảo vệ cái trạng thái bất động, thanh thản, an lạc, vô sự của
nó mà thôi.
Mà nếu mà mình tập trung ở trong
cái hơi thở ra vô thì mình đi vào cái pháp hơi thở mất rồi. Tức là mình nhiếp
trở lại hơi thở, thì coi như là không phải Tứ Niệm Xứ. Cho nên nó chỉ còn quán
xét ở trên cái trạng thái bất động, thanh thản, an lạc, vô sự của nó mà thôi.
Và đồng thời nếu mà nó còn niệm thì, nếu mà nó còn một cái vọng tưởng mà khởi
ra thì cái người này phải trở về Tứ Chánh Cần chứ không thể nào mà ở trên Tứ
Niệm Xứ được
Bởi vì do cái sự nhiếp tâm của
mình nó chưa có chặt chẽ. Cho nên vì vậy mà khi mà ở ba mươi phút thay vì mình
nhiếp tâm, các con lưu ý kỹ cái chỗ này nó rất quan trọng. Các con sẽ nhiếp tâm
trong ba mươi phút với cái hơi thở, hoặc là cánh tay đưa ra đưa vô, hoặc là cái
đi kinh hành bước đi của mình, tùy theo mỗi đặc tướng của mỗi người.
(24:22) Một
người thì chọn hơi thở mà tu tập bởi vì hơi thở ở đây chúng ta chưa phải là tu
Định Niệm Hơi Thở mà chúng ta mượn Thân Hành Nội, cho nên Thân Hành Nội nó là
hơi thở. Cũng như chúng ta mượn cánh tay, cái hành động đưa ra đưa vô, đưa lên
đưa xuống như thế này, thì đó là chúng ta mượn cái Thân Hành Ngoại. Cũng như
chúng ta mượn cái bước chân đi là Thân Hành Ngoại của bước chân để chúng ta
nhiếp tâm. Và nhiếp tâm và an trú, khi mà nhiếp tâm trong ba mươi phút ở trên
cái Thân Hành Nội, hoặc là Thân Hành Ngoại mà không có niệm thì chúng ta bây
giờ, dù là trong khi nhiếp không có niệm, có sự an trú ở trong đó, nhưng chưa
phải chúng ta dẫn nó vào an trú thì chúng ta cũng chưa chấp nhận nó.
Cho nên khi chúng ta chỉ cần,
giai đoạn một chúng ta chỉ cần biết nhiếp tâm cho chặt, không có một niệm nào
xen vào trong khoảng thời gian chúng ta tu, tức là ba mươi phút. Khi ba mươi
phút nhiếp tâm được không có niệm nào hết, bằng phương pháp nhắc, bằng phương
pháp Như Lý Tác Ý như năm hơi thở hoặc là như năm lần đưa tay ra vô thì nhắc nó
một lần. Và cứ như vậy đến ba mươi phút không có niệm, thì chúng ta chuyển qua
cũng năm lần hoặc là năm hơi thở chúng ta tác ý một câu tác ý khác: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô,
an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”.
Khi mà chúng ta nhắc như vậy,
chúng ta vẫn chưa thấy được sự an tịnh của nó. Nhưng mà khi thấy an tịnh được,
khi thấy được sự an tịnh rồi, rồi tự tu tập một thời gian, năm, mười ngày thấy
thuần thục, lúc nào nhắc cũng có sự an tịnh, thì bắt đầu mới trình Thầy. Nghĩa
là chúng ta phải thấy rằng thời nào chúng ta tu tập, chúng ta đều nhắc có sự an
tịnh thì mới trình Thầy. Sau khi trình Thầy, Thầy sẽ cho lên Tứ Niệm Xứ mà tu
tập.
(26:25) Cho
nên Tứ Niệm Xứ thì nó không phải còn nhiếp tâm và an trú nữa, mà Tứ Niệm Xứ là
chúng ta phải có kết quả của sự an trú và có sự nhiếp tâm chặt chẽ ở trong ba
mươi phút. Các con nhớ kỹ. Ở đây chúng ta mới tiến lên được Tứ Niệm Xứ, chứ còn
không khéo thì chúng ta tiến vô Tứ Niệm Xứ không được. Bởi vì Tứ Niệm Xứ không
phải là pháp nhiếp tâm mà pháp quét tâm, nó quét tâm tham, sân, si của nó. Tức
là Tứ Niệm Xứ nó tự nhiếp phục tham ưu, nó làm cho tâm tham, sân, si chúng ta
hoàn toàn bị quét ra hết, nó không còn tham sân si nữa.
Nếu chúng ta còn niệm, còn chưa
nhiếp được tâm, chưa an trú được tâm mà trên Tứ Niệm Xứ thì không thể quét
được. Không thể nào chúng ta quét được cái vi tế của tâm tham, sân, si, mạn,
nghi của chúng ta được. Cho nên khi mà vào Tứ Niệm Xứ mà tu còn niệm, còn những
niệm xẹt ra thì không thể tu được Tứ Niệm Xứ.
Nghĩa là trong ba mươi phút nhiếp
tâm an trú không có niệm, thế mà qua ôm pháp Tứ Niệm Xứ mà có niệm, thì người
ấy chưa nhiếp tâm và an trú được. Khi an trú thì nó sẽ không bao giờ có niệm
hết, khi chúng ta an trú được. Còn khi nhiếp tâm mà với pháp Như Lý Tác Ý thì
chúng ta cũng trong ba mươi phút sẽ không có niệm, đó là cách thức nhiếp tâm.
Nếu mà chúng ta chuyển qua cái
giai đoạn thứ hai là an trú. Mà an trú thì hoàn toàn phải đạt được sự an trú,
còn nếu mà không đạt được sự an trú thì coi như là chúng ta còn đang nhiếp tâm.
Nghĩa là bây giờ chúng ta nhắc: “An
tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay ra, an tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay
vô”, thì chúng ta thấy cảm giác thân tâm chúng ta an ổn, rất
là an ổn thì đó là chúng ta đã đạt được cái pháp an trú. Còn nếu chưa thì chúng
ta cứ tập mãi, tập cho đến khi mà chúng ta cảm nhận được cái sự an trú của thân
tâm của chúng ta, thì như vậy chúng ta mới đạt được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét