24- THẦY DỰ KIẾN QUY HOẠCH
XÂY DỰNG TRƯỜNG LỚP HỌC TẬP
(24:04) Đó,
cho nên hôm nay Thầy nói vậy để khởi sự cho bắt đầu một năm mới, Thầy sẽ cố gắng!
Và đồng thời tu viện của chúng ta hôm nay, nó cũng tạm thời thì chúng ta cũng
đã có thất, để mà chúng ta chia ra từng cái lớp học của chúng ta, cái lớp nào
ra lớp nấy. Còn trước kia thì Tu viện của chúng ta nó chưa đủ, cho nên nó rất
là khó phân lớp.
Và đồng thời
thì cái chương trình mà để mà giáo dục đào tạo về đạo đức cho mọi người trong
đó có chúng ta. Thì cô Út có mua khu đất, Thầy nghe nói ở trước ruộng này, có
mua khu đất có rào rồi. Thì Thầy, có đưa cho Thầy cái số diện tích của nó bao
nhiêu thước ở trong khu đất đó, thì Thầy có vẽ một cái đồ án để xây dựng các
cái lớp học ở đó. Các cái lớp học.
Cho nên vì vậy
đó, nó sẽ quy hoạch nó như thế nào để thành một cái trường học của chúng ta. Nó
không phải là cái trường học đời! Trường học đời nó cất một cái nhà dài, rồi nó
ngăn ra từng phòng, nó thành ra từng cái lớp học. Còn chúng ta thì khác. Trong
cái khung đó, thì trong cái đồ án để mà xây dựng cái trường học đó, thì mỗi một
cái nhà cất thành một cái lớp học của chúng ta, coi như là một cái giảng đường.
Mà trong cái khu đất đó bao nhiêu cái lớp học? Là bao nhiêu cái giảng đường? Do
đó thì Thầy sẽ quy hoạch nó. Và trong khi đó thì nó sẽ có những cây xanh, nó có
bóng mát, nó có những cái nơi thoải mái để mà những người học viên vào đó học.
Sau khi, trong giờ học, hết giờ học thì chúng ta ra ngồi dưới bóng mát chơi để
cho nó thoải mái, dễ chịu rồi tiếp tục vào những cái giờ khác để học tập. Thì
nó đã, Thầy đã quy hoạch cái đồ án để chúng ta xây dựng cái cơ sở học tập. Và ở
đây, và ở trong Tu viện của chúng ta sẽ là cái cơ sở để chúng ta ở tu tập. Còn
học tập thì chúng ta sẽ đến lớp học tập, có trường, có lớp đàng hoàng.
(26:24) Thì
như vậy là còn một cái số người cư sĩ, chúng ta ở đây là chúng ta ăn ngày một bữa.
Nhưng mà những người cư sĩ họ còn sống ngoài đời, họ không thể nào ăn ngày một
bữa như chúng ta, họ ăn hai bữa. Còn không bây giờ cho họ vào đây họ ở ăn hai bữa,
ba bữa thì không thể được! Bởi vì đây là cái Tu viện. Cho nên những cái lớp học
đó họ đến học, và đồng thời họ ở ngoài cái Tu viện của chúng ta, họ ăn hai bữa
được.
Nhưng chúng
ta lại bồi dưỡng cho họ có một cái, có cái đạo đức họ sống, để đối xử với nhau
họ không làm khổ nhau. Thì cái trường lớp của chúng ta sẽ mở mang và sẽ thu nhận
tất cả những dân làng ở đây, cũng như tất cả mọi người ở chỗ khác về đây mà người
ta học đạo đức. Thì người ta sẽ ở ngoài người ta học, chứ không vào đây. Nhưng
cái trường lớp là trường lớp của Tu viện của chúng ta, cái cơ sở.
Vì vậy mà Thầy
sắp sửa sẽ hướng dẫn cho cô Út, sẽ xây dựng cái khu trường học ở đó. Và đồng thời
thì cũng may mắn là nhà nước ở đây người ta cũng chấp nhận cho mình làm những
công việc đó. Chứ cỡ mà không chấp nhận, mà đưa ra một cái dãy mà cất chừng cỡ
khoảng độ chừng mười cái lớp học như vậy. Thì đường xá đồ, ở trong những cái
khu vực đó, đường xá đồ, cây cỏ đồ, rồi cây xanh đồ mọc tốt đẹp. Mà cất nhà như
vậy, hầu như là chúng ta cất cái lớp học thì chúng ta không có cất bằng tầm
vông trúc tre vì nó sẽ mau hư, chúng ta sẽ xây gạch. Cho nên nó có tốn hao,
nhưng mà nó duy trì lâu dài. Và đồng thời được tiếp nhận những mọi người, vừa
là những người dân ở xung quanh xã ấp của chúng ta họ sẽ đến họ học. Và những
người ở xa họ cũng sẽ đến đây, họ sẽ học những đạo đức. Mà những sách đạo đức
Thầy sẽ chuẩn bị đầy đủ những cái bộ sách đạo đức để mà chúng ta học tập. Những
sách đó đều được xin phép mấy con, rất dễ, không khó khăn.
(28:29) Cho
nên ở đây rồi trong những cái lớp học đó, thì có những cái dịp mà Thầy về để mà
Thầy kiểm tra, chứ Thầy không dạy đâu. Thầy kiểm tra và có những người khác đến
dạy thay Thầy, Thầy sẽ kiểm tra. Thầy cũng như mà trong những cái ngày thi, Thầy
làm giám khảo mà kiểm tra mấy con thôi. Rồi cho lên lớp hay là ở lại là do Thầy.
Cho nên vì vậy mà mấy con nên nhớ là học kỹ, tu tập kỹ thì mới được lên lớp. Mà
học không kỹ, tu tập không kỹ là không lên lớp. Bởi vì kiểm tra là sau một cái
chặng kiểm tra đó mới biết cái trình độ của mấy con lên được hay là không lên
được.
Đây là cái
chương trình giáo dục đào tạo rồi, chứ nó không phải là mình tu chung chung.
Cho nên cái sự tu học của chúng ta nó có căn bản như vậy. Bởi vì khi mà chúng
ta lên được thì cái đời sống xả tâm của chúng ta như thế nào? Nó sẽ lợi ích rất
lớn cho chúng ta! Đó, thì trong những cái dịp mà được ra những cái lớp học, kiểm
tra, thì mấy con biết là không có người nào mà lật sách, mà cọp py, cọp dê gì
được hết. Ở đây coi như là hoàn toàn là về vấn đề mà học giới luật đức hạnh.
Còn mà vấn đề
mà kiểm tra về cái thân hành của mấy con, nhiếp tâm và an trú, thì bắt các con
ngồi. Thí dụ như là bây giờ ở trong cái phòng này thì nó chỉ được 4 người. Thì
hai người ngồi, một người đầu dưới, một người ngồi đầu trên, bên đây hai người.
Thầy ở giữa, Thầy sẽ kiểm tra, Thầy bắt con phải nhiếp tâm, hơi thở hoặc là
thân hành của mấy con, hay hoặc đi kinh hành. Thầy kiểm tra từng hành động của
mấy con đi tới đi lui, hay hoặc ngồi đó đưa tay ra vô, hoặc là ngồi hít thở. Thầy
kiểm tra theo từng tâm niệm của mấy con, coi mấy con nhiếp được hay là không được?
Và xem xét coi mấy con an trú được thân tâm mấy con, hay là an trú không được?
Mà khi mà nhiếp tâm và an trú được, Thầy mới sắp xếp cho mấy con chuyển qua một
cái lớp khác. Mà chưa thì phải ở phải tập luyện trở lại, và hướng dẫn cụ thể
hơn để luyện tập cho được.
(30:33) Còn
nếu mà người nào tệ quá thì thôi, cho đẩy ra ngoài hết. Cho rớt luôn, chứ không
có thể nâng đỡ được nữa. Tại vì không ráng tập tu thì không thể nâng đỡ. Phải
cho nghỉ học, chứ còn không thể nâng đỡ. Bởi vì Thầy dạy quá cụ thể. Thay vì một
hành động đưa ra đưa vô như thế này mà nhiếp không được thì thôi, mấy người này
thôi. Cái căn cơ sao mà như vậy thì thôi, chỉ còn có nước dẹp mấy con đi. Còn nếu
mà đưa ra đưa vô mà thấy cụ thể, rõ ràng, như vậy là còn tu tập. Một lần Thầy vẫn
hướng dẫn, chứ không phải đợi 5 lần 10 lần vầy đâu, không phải!
Chỉ một lần
đưa ra và một lần đưa tay vô; một hơi thở hít ra và hít vô mà không có niệm thì
Thầy sẽ hướng dẫn mấy con được, chưa bỏ! Mà mấy con nói: vừa hít vô, thì vừa thở
ra là có niệm rồi. Mà lần nào cũng vậy thì thôi mấy con nghỉ tu đi, về đợi kiếp
sau hãy tu, chứ kiếp này chắc bộ tu không nổi! Cái đầu óc như vậy là đầu óc quá
rộn ràng, không tu được! Con hiểu không?
Hễ Thầy kiểm
tra rồi, cái người mà cái căn cơ mà như vậy thì thôi khỏi, chắc tu theo Phật
không nổi đâu. Phải chờ kiếp sau kìa, chứ kiếp này không nổi. Nhưng mà hít vô
thở ra không có một niệm là được, chỉ cần một hơi thở vô hơi thở ra là đủ rồi.
Không lý nào bây giờ mấy con nghiệm thử coi: mình hít vô thở ra mà còn vọng tưởng,
thì như vậy mới không nhận mấy con thôi. Thì lẽ đương nhiên là phải nhận cái
trình độ tu được, chứ nhận cái trình độ mà tu không được, thì ai mà nhận làm
gì? Để mang tiếng nhận học trò cho đông mà sao tu không được? Cho nên vì vậy mà
trong khi mà Thầy kiểm tra rồi, thì cái người nào tu được và người nào tu không
được, Thầy biết rõ ràng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét