249- NHIẾP TÂM TRONG HƠI THỞ TỰ NHIÊN
Trưởng lão: Gia Lộc
đâu con? Con lên đây đi. Hôm nay con tu tập thì ở chỗ cái câu tác ý là nhiếp
tâm mà thôi. Cho nên “hít vô
tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, chứ không
có “an tịnh thân hành” như
mọi lần mà con tu tập nữa, hay hoặc “an
tịnh tâm hành”. Mà chỉ có “biết
hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, và hơi thở
của con nên lấy hơi thở bình thường, nó có khi nó dài có khi ngắn là tùy theo
cái thời tiết mà nó thở dài ngắn, thì con cũng nên lấy cái hơi thở bình thường
của con.
Ở buổi sáng nó thở vậy thì con
lấy hơi thở bình thường con tu tập, chứ con đừng có vận dụng nó dài mà cũng
đừng vận dụng nó ngắn. Từ buổi trưa, buổi tối nó cái hơi thở hoặc nó chậm nó
dài, thì đó là tự động nó thở vậy. Chớ không phải là con vận dụng, thì con cứ
để tự nhiên nó thở. Cho nên có khi thở dài, có khi thở ngắn là tự hơi thở con,
chứ không phải là con vận dụng. Con vận dụng thì không được. Ở đây coi như là
mình nhiếp tâm chứ mình chưa có an trú. Cho nên nhiếp tâm là mình phải nhắc: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi
biết tôi thở ra”. Rồi buổi sáng này nó thở cái kiểu của nó, để cái
hơi thở bình thường nó thở.
Con cứ nhiếp ở tâm con vào trong
hơi thở đó mà thôi. Buổi chiều nó thở dài, hoặc buổi khuya nó thở dài, thì con
cũng để tự nhiên hơi thở như vậy con nhiếp, nó sẽ không rối loạn hô hấp của
con. Con tập cách thức nhiếp tâm như vậy thôi chứ đừng có “an tịnh thân hành” làm
chi. Chừng nào mà tới cái giai đoạn mà tu tập, tới cái giai đoạn An tịnh thì
Thầy sẽ cho con nhiếp tâm ở trong An tịnh. Chứ con tập mà chưa nhiếp tâm được
mà lại an tịnh thì nó sẽ không đạt được kết quả. Con còn hỏi thêm Thầy gì nữa
không?
(1:48) Gia Lộc: Kính thưa
Thầy, ngoài giờ tập “hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, con chỉ tác ý
câu đó thôi. Ngoài giờ, trong cái thời tập ba giờ đồng hồ, ngoài giờ tập con có
thể đi kinh hành thêm được không?
Trưởng lão: Đi
kinh hành thêm để phá hôn trầm, nhưng mà điều kiện mà mình đi vậy thôi. Tức là
đi coi như mình thư giãn, mình nghỉ xả thôi. Chứ còn không có nhiếp tâm ở trong
cái bước đi kinh hành như con nhiếp tâm ở trong hơi thở, đừng có tập như vậy
không có được. Ở đây khi mình xả ra thì bình thường, mà đi kinh hành là do cái
chỗ mình đi để cho mình tỉnh táo không có buồn ngủ. Con hiểu không? Cho tỉnh
táo thôi.
Còn về vấn đề mà học về Giới luật
Đức hạnh thì cần phải học siêng năng, cần phải làm bài. Vì trong khi những bài
vở của mấy con thì Thầy chấm, Thầy trả lại hết rồi. Còn một số nào mà chưa trả
thì có lẽ sơ sót ở đâu đó thôi. Cho nên vì vậy mà, trong khi đó mấy con phải
ráng cố gắng học hành triển khai những cái tri kiến hiểu biết về Giới luật Đức
hạnh của mình. Cho nên nó cũng hết giờ của mấy con. Thì chỉ có một buổi vậy, tu
tập ba mươi phút thôi. Mà tu tập chia làm nhiều đoạn thời gian tu tập kỹ, để nó
không có xảy ra cho mấy con cái trách nhiệm. Nó làm cho mấy con nhiếp tâm cho
chặt, cho rất chắc thì mới được. Hiểu không? Con còn thưa Thầy gì thêm nữa
không ?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét