250- NGOÀI GIỜ TẬP NHIẾP TÂM VẪN TÁC Ý
ĐUỔI BỆNH
Gia Lộc: Như
con có cái trở lại con bị té nhiều lần, thần kinh con nó không ổn định. Bữa
mười tám Thầy về, Thầy chữa cho con trong cái ngồi để cho được thẳng, ngồi cho
đúng tư thế, tối hôm đó thì con tập con hết nhưng mà sao con thấy hai bữa nay
nó bị, cái thần kinh nó bị lại. Qua thời gian cũng dài cũng mười hai, mười ba ngày,
hai bữa nay là nó bị lại. Con xin Thầy chỉ cho con tập.
(3:47) Trưởng lão: Coi như
là bây giờ là con phải tác ý lại, cái câu tác ý con sửa lại. Khi mà con trong
cái giờ mà nhiếp tâm ở trong hơi thở thì thôi. Ngoài cái giờ mà nhiếp tâm trong
hơi thở thì, thay vì con đi kinh hành hoặc là con ngồi lại con đưa cánh tay ra
vô như thế này, hoặc là con nương vào hơi thở cũng được. Nhưng có cái điều kiện
là câu tác ý của con đuổi bệnh, phục hồi thần kinh lại bình thường thì con tác
ý nó như vầy “Đưa tay ra
tôi biết tôi đưa tay ra, đưa tay vô tôi biết tôi đưa tay vô”, thay
vì đó là tác ý để nhiếp tâm.
Còn bây giờ để con đuổi bệnh đó,
cái bệnh của con, thần kinh gì đó, thì con nhắc bảo: “Theo cánh tay này ra phục hồi cơ thể
bình thường”. Thí dụ như con biết cái bệnh của con như vậy, thì con
bảo: “Cái cơ thể này phải
phục hồi bình thường, tất cả thần kinh phải hoạt động như thường theo cánh tay
này”. Con nhắc như vậy và con đưa tay ra vô cho nó phục hồi lại cái
sự bình thường của con, trong cái sự tu tập mới được. Chứ còn để không nó lúc
vầy lúc khác, cái bệnh của con có khi mà nó được yên, có khi nó không có được
yên. Khi nào mà nó đối đế quá thì Thầy sẽ gặp riêng, để mà chỉ cho con cách
thức phục hồi lại cái cơ thể của con, cho nó đừng có bị thần kinh. Phải không?
(5:17) Trưởng lão: Thiện Hướng
đâu con? Con về cái vấn đề nhiếp tâm, con nhiếp trở lại. Con nhiếp lại cho nó
có chất lượng hơn, là nhiếp cho nó đừng có niệm khởi. Còn không, nó có những
cái niệm như vậy, thì trong ba mươi phút coi như nó không có chất lượng, cho
nên con nhiếp lại. Cũng tu trong ba mươi phút nhưng mà đoạn thời gian nhiếp tâm
cho đừng có niệm, thì nó ngắn lại. Con nhớ về phân ra, rồi con tu tập.
Về phần đẩy lui bệnh con hỏi
Thầy, là cái cách đẩy lui bệnh. Con nương vào cánh tay, con đẩy lui bệnh, thì
con sẽ tác ý theo cái cánh tay của con mà đẩy lui bệnh ra vô, thì nó không có
gì khó khăn. Thí dụ như: “Thân
bệnh này theo cánh tay mà ra”, hoặc là “cái bệnh nhức đầu này theo cánh tay mà
ra”, thì con đưa ra. “Thân
không bệnh theo cánh tay mà vào”, thì con đưa vào. Thì cứ như vậy
con tập. Nó hết, không hết con không cần biết, mà con chỉ cần tập pháp đó thôi.
Rồi nó sẽ hết bệnh con. Bởi vì cái sự hướng tâm của con nhắc tâm, nó sẽ đẩy
lui, bệnh nó sẽ hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét