255- TẬP NHIẾP TÂM NHUẦN NHUYỄN MỚI TĂNG
THỜI GIAN
Về phần con, nhiếp tâm trong mười
phút thì con cố gắng con tập cho nhuần nhuyễn, rất nhuần nhuyễn rồi mới tăng
lên con. Con thấy nhiếp tâm trong hơi thở, nó không có bị rối loạn hô hấp của
con, nó không bị nặng đầu, nó không bị tức ngực thì điều đó là điều tốt. Bởi vì
nó là Thân Hành Nội.
Cho nên nhiếp tâm được trong mười
phút thì tập lại kỹ lưỡng hẳn hòi hoàn toàn. Lúc nào trong mười phút thì con
cũng hoàn toàn là chủ động được cái điều mười phút không niệm. Mà tập thời
gian, cho nó nhuần nhuyễn thì bắt đầu tăng lên mười lăm phút con. Rồi tăng dần
lên mười lăm phút đạt được thuần thục rồi, tăng lên hai mươi phút, cho đến ba
mươi phút thì dừng lại. Rồi Thầy mới cho cái pháp khác để mà tu tập, tức là an
trú cho được trong ba mươi phút được rồi, thì mới vào Tứ Niệm Xứ mà tu tập.
Còn bây giờ thì coi như đương
nhiên là khoảng thời gian này con tập mười phút cho cẩn thận kỹ lưỡng hẳn hòi,
bắt đầu vào cái sự tu tập rồi. Nghĩa là từ đây về sau, từ cái chỗ mười phút này
cho đến khi mà chứng đạo, không kể thời gian lâu mau, chỉ đạt được cái chất
lượng của cái sự tu tập của mình, để rồi cứ lần lượt bước. Nhanh là cái đạt
được cái thuần thục chất lượng đó thì chúng ta sẽ tiến nhanh, cái thời gian nó
ngắn lại. Mà không được thì phải tập cho nó thuần thục để rồi tiến lên. Thì cái
thời gian dài ngắn là do cái sự thuần thục của pháp tu, chứ không có gì hết.
(25:06) Đừng
có lo cái thời gian dài ngắn gì hết mà cứ lo tu cho nó có chất lượng, cho nó
đạt được cái sự tu tập của mình. Thì con nhớ lời Thầy dạy, chỉ nhắm vào cái chỗ
mà đạt được cái kết quả tu tập của mình mà thôi. Thí dụ mười phút đạt chất
lượng không có niệm vọng tưởng, thì hoàn toàn lúc nào cũng mười phút không vọng
tưởng. Sau khi mười phút không vọng tưởng đến mười lăm phút. Mười lăm phút cũng
đạt được không vọng tưởng, cho nên thuần thục trong một tuần lễ thì chúng ta sẽ
tăng lên.
Và cái thời gian cứ tăng lên như
vậy thì mấy con sẽ thấy kết quả của mấy con sẽ tăng. Nó nhanh chứ không sao
hết. Đó, con ráng tu tập đi con. Bây giờ kỳ này về đây là ở luôn cho tới tu
chừng nào mà tu xong rồi, chứng đạo xong rồi mới về. Về đem cái kinh nghiệm này
mà dạy người khác, để đền đáp ơn Thầy ơn Phật chứ. Không lẽ mình tu rồi, mình
nhập Niết Bàn sao? Không được! Bao nhiêu người, người ta còn khổ, người ta tu,
người ta chưa biết pháp mà con.
Cái kinh nghiệm của mình là cái
kinh nghiệm sống rồi. Mà Thầy dạy cho mấy con có cái kinh nghiệm sống để giúp
đỡ cho những người, người ta có quyết tâm tu giải thoát mà người ta chưa biết
pháp. Mà cái kinh nghiệm mình tu rồi, thì nó là cái niềm tin cho mọi người. Do
đó những kinh nghiệm con dạy ra thì không bao giờ sai hết. Bởi vì từ mười phút
nhiếp tâm cho đến khi mấy con có đủ Tứ Thần Túc thì mấy con biết, cái kinh
nghiệm của mấy con ghê gớm lắm chứ đâu phải. Không có cái gì mấy con không
biết. Phải không?
(26:30) Bởi
vì nhiếp được mười phút, bằng cách nào các con có kinh nghiệm rồi. Thì cho đến
khi mười lăm phút rồi hai mươi phút, cho đến khi an trú nó phải hiện ra những
cái điều kiện. Mấy con thấy, qua cái kinh nghiệm tu tập của mấy con mới có, chứ
đâu phải khi không mà nó có trên trời rớt xuống cho mấy con được đâu. Cả một
cái kinh nghiệm tu tập của mấy con. Cho nên khi mà mấy con ra khỏi cái trường
lớp này rồi, mà được làm chủ sự Sống - Chết rồi, thì mấy con dạy người nào Thầy
cũng không lo hết.
Nó qua vài kinh nghiệm của mấy
con rồi. Không có còn sai nữa. Không còn cái mà kiến giải tầm bậy tầm bạ ra dạy
người ta. Bởi vì hầu hết là người khác, người ta kiến giải ra chứ qua kinh
nghiệm không có, qua cái sự giải thoát không có đâu con. Cho nên ráng tu tập.
Từ đây về sau Thầy tin rằng mấy con sẽ lần lượt cái điều này mà thay Thầy.
Tu sinh: Dạ!
Kính đội ơn Thầy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét