256- CHỌN PHÁP ĐỂ NHIẾP TÂM AN TRÚ THEO
ĐẶC TƯỚNG
Phật tử: Mô
Phật, con kính bạch Đức Trưởng lão, hôm qua con có đưa cô Út Diệu Quang..
Trưởng lão: Sao
Thầy không thấy đây con. Có lẽ là sót ở đâu đó. Bây giờ thôi con cứ trình cho
Thầy đi, lên đây đi.
Phật tử: Kính
bạch đức Trưởng lão, coi như Trưởng lão dạy con là tu xả tâm ngồi ba mươi phút,
mà con có cái chứng bệnh nan y mổ lung tung, bệnh tật là nó liên tục. Nhưng mà
những cái đó con không quan tâm, bây giờ cái bệnh của con là con không quan
tâm. Mà nhiều lúc hắn chạy ra là con im lặng để coi thử cách thức của nó như
thế nào. Thì con thấy nó tự ra rồi nó cũng tự đi mất, là con không quan tâm.
Con thấy cái cách của con thực hiện là con không quan tâm nữa, vậy là nó đến
rồi nó đi.
(28:37) Nhưng
mà vì còn cái là đức Trưởng lão dạy con là xả tâm và ngồi kiết già ba mươi
phút, có niệm ác nào đến là xả. Thì con ngồi nhiều lúc, ngồi được trong ba mươi
phút, thỉnh thoảng có niệm đến là con tác ý. Mà con thường xuyên tác ý liên tục
thì nó lại giảm cái ác pháp đi. Có một bữa nọ hôn trầm nó đến là con ngồi dậy
liền, con lại chưa bật được tư tưởng nào, thì không biết là làm như thế nào thì
con.. Bị con dùng cái ý Thân Hành Niệm con đi, ngồi rồi thở năm hơi rồi con mà
con đi một vòng ở trước thất, chung quanh thất mà con thấy đi chừng nào nó khỏe
chừng nấy, mà con đi chừng nào nó an lạc chừng nấy. Mà đi chừng nào cả thân cả
tâm không có cái niệm nào khởi. Thế buổi sau con cũng tập, chưa xin được Trưởng
lão nhưng mà con tập nửa chừng năm phút thôi, mà thấy nó cũng cứ rất là an lạc
cả về tâm cả về cái thân. Rồi khi đêm nay con cũng tiếp tục con làm mấy phút,
cũng thấy được. Đức Trưởng lão dạy cho con cái pháp nào, con đi Thân Hành Niệm
như thế có cho con được? Thì đức Trưởng lão dạy con.
(30:17) Trưởng lão: Con bây
giờ con tu về cái pháp đi kinh hành của con, con thấy nó an trú được, con thấy
nó nhiếp tâm được, thì như vậy là con ôm cái pháp đó con tu. Về cái thân của
con vì nhiều thương tích, cho nên nó có nhiều cái chướng ngại. Nhưng mà vì cái
pháp tu tập đó nó đem lại cái sự bình an cho thân con, và cái sự nhiếp tâm con
nó chặt chẽ, nó không còn bị niệm ra niệm vô, thì con cứ ôm cái pháp đó mà tu
tập. Trong vòng một tuần lễ, sau này Thầy sẽ kiểm tra lại cái pháp đó. Con bây
giờ về, từ đây về sau nỗ lực tu chuyên ròng cái pháp đó. Có cái gì thì con viết
giấy con gửi cô Diệu Quang cô Út, để gửi cho Thầy, để Thầy trực tiếp, để Thầy
hướng dẫn cho con.
Phật tử: Thưa
đức Trưởng lão, trong cái đi ngồi xuống thì con tác ý, với cái đi Thân Hành
Niệm là con tác ý “giơ
chân lên, để chân xuống” là tác ý liên tục, cho nên là cái anh
hôn trầm ảnh không đến, mà ba cái anh lăng nhăng không thấy đến. Mà rồi là con
thấy khi tập xong trong cái thân và cái tâm nó khỏe vô cùng, mà con thấy là an
lạc một cách có hiệu quả. Thì đức Trưởng lão cho con tập một đêm, một thời là
bốn thời, thì đức Trưởng lão dạy con về một thời hay tập liên tục như thế nào?
Trưởng lão: Theo
Thầy thấy con nên tập khoảng độ chừng mười lăm phút thôi, không có được tập
nhiều. Rồi lần lượt thuần thục rồi, Thầy sẽ cho tăng lên. Chứ còn bây giờ thì
cứ mười lăm phút mà chia làm hai lần, mỗi lần là mười lăm phút. Rồi nghỉ khoảng
ba mươi phút hoặc một giờ rồi tu tập trở lại, sao cho đúng ba mươi phút trong
một buổi thôi. Như vậy là ba mươi phút nhưng mà chia làm hai lần, mỗi lần là
mười lăm phút. Đi kinh hành, tác ý theo pháp Thân Hành Niệm.
Phật tử: Con
trong ba mươi phút nhưng mà con phải chia đôi? (Chia đôi ra) Ngoài cái tu xong
rồi là con vào viết bài, rồi là con làm gì cũng được hết?
Trưởng lão: Làm
gì cũng được hết, đọc sách, nghiên cứu để thông suốt những Giới luật Đức hạnh,
chỉ có thời tu thôi.
Phật tử: Dạ
Mô Phật. Con vô cùng biết ơn Thầy. Xin Trưởng lão cho con được lui.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét