263- THƯA HỎI TU TỨ NIỆM XỨ
Sư cô Liễu Châu: Dạ
con kính bạch Thầy! Đêm hôm qua con tu như vậy, Thầy dặn là chỉ tu ba mươi phút
thôi. Mà con ngồi con tu con thấy nó nhiếp tâm vào trong cái hơi thở trong cái
thân của con. Thì con tỉnh thức con thấy, đầu tiên con thấy hơi thở vô ra, rồi
cái sự rung động ở trong cái thân của con lên xuống thì con biết là nó yên ổn
nên nó an; cái tâm của con nó an, cái thân của con nó an lắm không có gì hết
cả. Sau con vừa nhìn lại đồng hồ thì con thấy lên một tiếng từ 6giờ 30 đến 7giờ
30 , tức là lên một tiếng rồi. Con thấy cái tâm của con kiểu như là nó không
còn hơi thở, nó chỉ biết hơi thở vô ra một chút xíu thôi ạ.
Trưởng lão: Tức
là nó an trú.
Sư cô Liễu Châu: Dạ,
nó an trú hoàn toàn, cho nên nó rỗng rang, nó không còn gì nữa hết, nó chỉ còn
một cái hơi thở không, nó chỉ biết hơi thở tí tí vậy thôi.
Trưởng lão: Lúc
này con sẽ cho nó tăng dần cái thời gian lên. Từ một tiếng có thể nó tăng lên
một tiếng rưỡi, rồi lên dần hai tiếng, bởi vì nó ở trên pháp Tứ Niệm Xứ rồi.
Con chỉ cần có tác ý nhắc nó là: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” thôi, chứ không có nhắc
nó về hơi thở gì nữa hết. Thì cứ như vậy tăng dần lên, tăng dần cho đến cái
thời gian nhất định nào đó thì Thầy sẽ hướng dẫn cho con cách thức luyện cái
pháp nội lực, thì để tiến tới nhập các định thôi chứ không có gì khác. Bây giờ
chỉ làm sao cái thời gian trên Tứ Niệm Xứ kéo dài ra, nhớ như vậy.
Bây giờ Thầy biết là mấy con sẽ
cố gắng hơn một chút xíu nữa thì mấy con sẽ kéo dài được cái trạng thái ở trên
Tứ Niệm Xứ bất động đó.
Sư cô Liễu Châu: Dạ,
con kính bạch Thầy. Con cũng nghe Thầy nói là bây giờ kéo dài khoảng ba tiếng,
sáu tiếng gì đó. Thì con cũng ngồi con thấy nó thoải mái quá con kéo, tự nhiên
con thấy cả toàn thân của con nó có một cái lớp giống như mình khoác lên một
cái tấm y, nó hơi nặng nặng một tí, thì con nói như vậy: “Thầy dạy là không được một cái trạng
thái nào hết chỉ ôm pháp thôi”, thế con bảo: “Không, Thầy của tôi dạy là chỉ có ba
mươi phút thôi” con tác ý như thế, con nói: “Thôi xả” thế là bắt
đầu con xả ra. Chứ nếu mà con ngồi tiếp nữa có được không Thầy?
Trưởng lão: Được
con. Bây giờ trong cái pháp Tứ Niệm Xứ thì con có thể tăng lên. Bởi vì qua cái
pháp Tứ Niệm Xứ thì mấy con tăng lên. Còn ở trong cái hơi thở mà nhiếp tâm và
an trú trong hơi thở thì không được tăng. Bởi vì nó có cái đối tượng, nó cột
chặt mình vô ở trong cái hơi thở đó. Còn cái này tự nó, nó biết hơi thở, chứ
không phải là mình cột chặt. Mình lại tu tập, mình lại cái pháp tác ý của mình
nó đi vào cái dạng Bất Động Tâm - bất động tâm, thanh thản, an lạc, vô sự. Cho
nên nó không có cột mình ở trong hơi thở. Nhưng mà nó định ở trên cái hơi thở,
cái tâm nó biết hơi thở ra vô với một cách nhẹ nhàng của nó.
(32:47) Cho
nên con thấy cái hơi thở nó có chút xíu, nó nhẹ nhàng ra vô chút xíu. Cho nên
mình không có cột nó trong hơi thở, siết chặt nó trong hơi thở mà tự nó nó biết
hơi thở. Tức là nó trên Tứ Niệm Xứ thì nó phải biết cái thân hành của nó. Cho
nên cái hơi thở nó nhẹ nhàng, để nó đi vào cái sự an trú. Mà nó thở còn thô thì
nó không đi vào cái chỗ an trú đó được, nó thở nhẹ nhàng là nó đi vào.
Cho nên vì vậy mà con bây giờ
tăng lên. Tăng lên mà khi nào nó có, bây giờ con tăng lên mà con thấy nó làm
như có cái cảm giác như khoác một chiếc y ở trên thân con, thì con bảo: “Tất cả những cái này ta không chấp nhận.
Ta chỉ biết Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Ta không cần biết cái này”.
Nó nhiều cái trạng thái nó xảy ra ở trên đó, nhưng mà con đừng có chấp nhận một
cái nào hết. Cái này nó hiện ra, nó làm cho con an trú dễ dàng này kia, thì
hoàn toàn con cũng tác ý: “Tất
cả những cái trạng thái này không chấp nhận, chỉ có chấp nhận cái trạng thái
Bất Động Tâm, thanh thản, an lạc, vô sự”. Con nhắc vậy thì nó dừng
lại trạng thái đó. Rồi con bỏ qua nó thì quên đi, một chút nữa con không thấy
nó choàng cái y trên người con đâu. Đó, coi như nó chỉ còn cái trạng thái bất
động thôi.
Cái trạng thái đó cứ lần lượt
tăng lên từ ba tiếng đồng hồ, sáu tiếng đồng hồ. Mà nếu đạt được sáu tiếng đồng
hồ rồi thì đi trở về luyện thần lực được, tu tập pháp khác.
Sư cô Liễu Châu: Dạ,
con kính bạch Thầy! Nó có khởi ra một cái niệm là: “Ngồi cho đến sáu tiếng”,
thì như vậy con có phải tưởng không?
Trưởng lão: Không
con! Nó nhắc nhở con. Nó nhắc nhở con “sáu
tiếng” chứ không phải tưởng.
Sư cô Liễu Châu:Trong cái
lúc nó nhắc vậy, con tưởng cái tưởng của con nó lưu xuất, con thấy rất là thoải
mái, con có thể kéo lên mấy tiếng được nhưng mà con ngại, con lại xả, con xin
gặp Thầy con hỏi lại.
Trưởng lão: Bây
giờ con cứ lần lượt con tăng dần, tăng dần lên. Nó nhắc là: “Phải sáu tiếng đồng hồ”, “Khoan, từ từ! Mày muốn sáu tiếng đồng
hồ là ngay bây giờ tao chết đó, tham quá không được, phải lên một giờ, một giờ
rồi lên hai giờ, hai giờ rồi mới lên ba giờ. Chứ còn bây giờ một lượt mà sáu
tiếng mày ép nó quá! Nhất định là không được. Cái mục đích là tao đạt phải sáu
tiếng đồng hồ. Nhưng bây giờ mới làm được một tiếng thì phải lần lượt một ngày
tập một chút”, dặn nó như vậy. Chứ nếu không nó lôi con đi luôn cái
bắt đầu nó sinh ra cái tưởng.
Còn Long nhiếp tâm như thế nào
con? Con trình cho Thầy nghe coi? Cách thức nhiếp tâm, an trú như thế nào?
Cô Long: Dạ,
nhiếp tâm không niệm khởi, nhưng mà mới hôm qua thì con lại đau hai cái gót
chân… Mọi hôm con được Thầy nói là tu pháp hôm trước lên Thầy dặn đó là: Tập
có ba mươi phút thôi! Sau đó con mới tu tập thêm mười phút nữa, ba mươi phút
nữa thì cái gót chân nó đau. Hôm qua với hôm nay thì không có đau nữa.
Trưởng lão: Bây
giờ thì con ở trên chỗ nhiếp tâm trong ba mươi phút thôi, đừng có tăng lên. Bởi
vì mình nhiếp ở trong cái hơi thở của mình thở ra thở vô. Rồi bắt đầu đó thì
con tập cách thức dẫn tâm của mình cho nó an trú cho được ở trong ba mươi phút.
Có hai cái phần, hai cái pháp đầu tiên, phải tập cho được. Con cố gắng tập con!
Nhất là cái thân của con có cái tật rồi, phải tập cho được hoàn toàn để cứu lấy
mình con.
Cô Long: Dạ!
Con cảm ơn Thầy!
(36:18) Trưởng lão: Rồi ở
đây còn ai mà nhiếp tâm trong ba mươi phút mà không niệm không mấy con? Các con
có người nào mà nhiếp được ba mươi phút không niệm không? Con trình Thầy con!
Rồi cách thức con trình cho Thầy nghe thử coi?
Tu sinh 1: Con
kính bạch Thầy! Con kính thưa tất cả Đại chúng! … Thầy dạy con là: Nhiếp tâm
theo ba mươi phút. Thì con nhiếp tâm trong ba mươi phút mà không có vọng tưởng;
khi ấy nhiếp tâm ba mươi phút không có vọng tưởng thì con tác ý là: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô.
An tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”, nhiếp tâm cho đến ba mươi
phút thì con cũng không thấy có vọng tưởng ạ! Con thấy nó ngồi rất là an ổn,
nhẹ nhàng, hơi thở rất là nhẹ nhàng. Khi con ngồi được một lúc thì bắt đầu con
thấy nó an lắm! Và con ngồi được 30 phút thì con không phải giữ. Nhưng mà con
thấy Thầy dặn chúng con là: “Chỉ
được ngồi ba mươi phút”, thì con tác ý xả nghỉ một tí rồi con lại
ngồi có được không Thầy?
Trưởng lão: Được
chứ con. Nhưng mà điều kiện là tu một buổi vậy con tu một thời ba mươi phút
thôi. Còn hoàn toàn những cái thời khác thì con có thể nghiên cứu đọc kinh sách
hoặc là soạn bài, viết bài trong cái lớp học của mình về Giới luật, Đức hạnh.
Thì cái đó cần phải làm chứ không phải tiếp tục mình tu cái pháp đó nữa. Cái
pháp đó chỉ tu ba mươi phút thôi. Mà nếu trong khi con an trú được ba mươi phút
thì con sẽ chuyển qua trên cái pháp Tứ Niệm Xứ mà tu tập. Chứ không còn ở trên
cái hơi thở đó nữa, không còn nhiếp tâm ở trong cái hơi thở nữa. Thì nếu mà bây
giờ con đã tu được thì sẽ chuyển cho con lên Tứ Niệm Xứ mà tu tập. Mà lên Tứ
Niệm Xứ thì bắt đầu mới tăng cái thời gian lên.
Tu sinh 2: Con
kính thưa Thầy. Từ khi mà con viết pháp con trình Thầy, thì trong hai ngày thì
con có kiểm tra những cái niệm khởi, thì con thấy nó không có cái niệm.
Trưởng lão: Nó
mỗi thời tu là nó không có niệm?
Tu sinh 2: Như
vậy là con xin lại Thầy một tuần nữa được không, để tập cho nó thật cẩn thận
cho nó chắc ăn. Rồi thì bắt đầu con chuyển qua Tứ Niệm Xứ. Đi kinh hành như thế
bởi vì là cái thân hành biết bước đi tu trong vòng ba mươi phút, thì con thấy
cái chân con như là dính dính, đó có phải là tưởng không Thầy?
Trưởng lão: Cái
cảm giác nào đi nữa, tất cả những cảm giác nào đều là do Tưởng hết. Chứ không
có ngoài Tưởng mà có những cái cảm giác đó được.
Tu sinh 2: Thưa
Thầy …con tập cho hoàn hảo…
(38:55) Trưởng lão: Đúng
rồi! Phải cho thuần thục, thật thuần thục rồi mới đi vào một cái pháp khác. Đi
vào pháp khác nó không còn cái sự nhiếp tâm và an trú nữa, mà tự nó nó có sự an
trú. Khi mình ngồi lại, mình tác ý: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, là khi mình yên lặng thì bắt
đầu nó hiện cái trạng thái an trú nó sẽ an trú ra liền. Cho nên nó kéo dài cái
khoảng thời gian bất động đó mà không một niệm nào nhờ cái trạng thái an trú
lúc đầu, mình đã tu tập có. Chứ nó không phải là vào mình còn pháp mình còn
nhắc là: “An tịnh thân
hành tôi biết tôi hít vô. An tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”, không
còn nhắc cái đó nữa. Mà chỉ nhắc: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Tức là chuyển qua Tứ Niệm Xứ
là phải nhắc trên pháp Tứ Niệm Xứ. Đó, thì bây giờ con phải tập cho thuần.
Tu sinh 2: Kính
thưa Thầy đó là cái ngày thứ nhất. Ngày thứ hai bắt đầu con đang ngồi, con ngồi
thở bình thường thì tự nhiên phắt một cái, bắt đầu hơi thở nó chìm xuống. Nhưng
mà con thắc mắc ý thức của con vẫn biết hơi thở, có được không Thầy?
Trưởng lão: Được,
nhưng mà phải tác ý trở lại, nó có những cái trạng thái gì mà nó xảy ra. Thí dụ
như: giật mình một cái, thì cũng tác ý để mà phá nó “Không có được giật mình, phải thân bất
động”. Nhắc nó hoặc là có một cái trạng thái gì, cảm giác gì thì
con phải nhắc: “Không có
được cái trạng thái đó. Để cho tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. An trú
cho được”. Thì cứ nhắc để mà xả cho hết những cái trạng thái đó
xong thì nó mới đỡ. Ở trên cái trạng thái An Trú nó bất động luôn luôn, nó mới
được. Mà khi mà được như vậy rồi thì mới chuyển qua được Tứ Niệm Xứ, chứ nó còn
có những cái gì mà nhúc nhích ở bên cái pháp mình tu Nhiếp tâm và An trú, mà nó
còn có cái gì mà nó đặc biệt. Thay vì nó không vọng nhưng mà nó có những cái gì
mà nó làm cho mình giật mình hay này kia đó thì không được. Mình phải phá cho
sạch những cái trạng thái động này, rồi sau đó mình lên Tứ Niệm Xứ nó mới bình
an hơn. Chứ không khéo thì nó không được.
Tu sinh 2: Bạch
Thầy, cho con…
(40:45) Trưởng lão: Rồi
phải giữ gìn nhiếp tâm cho được ba mươi phút và an trú cho được ba mươi phút
mới có thể mà tăng lên cho thuần thục. Thật thuần thục mới đưa vào cái pháp Tứ
Niệm Xứ mà tu tập tiếp. Rồi con sẽ được tập lại cho cẩn thận, cho có chất lượng
hẳn hòi hoàn toàn, để rồi mình lên cái pháp khác, để cho nó bảo đảm cho cái sự
tu tập của mình vững chắc hơn. Rồi con xuống con. Còn ai nữa không con? Khoan
từ từ con. Khoan đã con.
Tu sinh 3: Con
được ba mươi phút, khi con đã nhiếp tâm được trong ba mươi phút thì con chuyển
sang an trú, thì con thấy cũng êm êm. Và con cũng thử tập sang Tứ Niệm Xứ hai
bữa thì con thấy nó nhẹ nhàng. Con xin với Thầy con mới tập thử sang Tứ Niệm Xứ
hai bữa thôi ạ! Con để Thầy quyết định chứ con cũng không dám ạ! Con tu tập như
vậy.
Trưởng lão: Khi
nào mấy con đừng có tập thử, phải tập cho nó rất là nhuần nhuyễn. Để không khéo
lên Tứ Niệm Xứ rồi thì nó chỉ một cái nhích nhích, chỉ một cái cảm giác mà hôn
trầm của mấy con, thì mấy con cũng bị trở lại đó, trở lại cái pháp Nhiếp tâm và
An trú. Cho nên vì vậy mà tập cho nhuần nhuyễn rồi mới lên cái pháp Tứ Niệm Xứ,
thì nó sẽ không bị những cái trạng thái chướng ngại, nó làm cho trên Tứ Niệm Xứ
nó thông suốt. Để mà đi trên con đường Tứ Niệm Xứ nó tới sáu tiếng đồng hồ lận,
chứ nó không ít. Mà nếu sáu tiếng đồng hồ mà không có căn bản ở chỗ pháp Nhiếp
tâm và An trú thì con lên trên khoảng sáu tiếng đồng hồ này con bị gặp chướng
ngại.
Cho nên vì vậy mà tập cẩn thận,
kỹ lưỡng, nhiếp tâm cho nó cụ thể, rõ ràng. Xét từng cái sự nhiếp tâm, từng cái
sự nhiệt tâm của mình trên cái sự nhiếp tâm và an trú cho nó cụ thể rồi mới
tăng.
Chứ đừng thấy nó yên yên, nó
không có niệm cái bắt đầu mấy con tự tu lên. Như con viết bức thư mà báo cho
Thầy biết, thì như vậy là tự mình tiến lên như vậy là không có được, sợ nó hổng
chẩn một cái thì mấy con tuột lại.
Thí dụ như bây giờ mấy con lên Tứ
Niệm Xứ tu tập, một thời gian mà cứ bị chướng ngại hoài vô không được nữa, thì
bắt buộc con phải trở về sự Nhiếp tâm và An trú. Thì trong khi mọi người người
ta tiến lên còn con lui lại thì thấy nó xấu hổ. Cho nên nó mặc cảm, nó làm cho
con khó khăn trên bước đường tu tập. Tốt hơn là chúng ta chậm hơn một chút mà
chúng ta tiến lên nó rất là vững chắc, nó bền chắc trong cái sự tu tập của
mình, nó không có hổng. Phải tập luyện cho kỹ lại con, thì mới lên.
(43:33) Tu sinh: Con kính
bạch Thầy! Thì con xin phép Thầy là con cũng muốn sau một tuần nữa thì con mới
thực sự sang Tứ Niệm Xứ, vì con muốn biết Tứ Niệm Xứ thế nào con thử thôi ạ!
Nên con ghi thư bạch Thầy thế thôi ạ. Còn con muốn là thêm một tuần lễ nữa, con
mới hoàn toàn chuyển sang Tứ Niệm Xứ ạ.
Trưởng lão: Phải
rồi, tập một tuần nữa. Sau một tuần nữa nếu mà có Thầy sẽ đến Thầy kiểm tra
lại. Để coi thử coi cái sự Nhiếp tâm và An trú như thế nào, rồi mới cho đi vào
Tứ Niệm Xứ cho nó dễ dàng hơn.
Chứ bây giờ đó thì thật sự ra cái
sự kiểm tra nó như thế này mấy con:
Một số mấy con mà sắp sửa lên Tứ
Niệm Xứ thì được kiểm tra lại, bắt mấy con phải ngồi. Mà thấy mấy con ngồi mà
nhiếp tâm và an trú mà con nhúc nhích là coi như mấy con ở lại tu, chứ còn mấy
con không được lên đâu.
Các con nhớ nè: Tu tập hẳn hòi
hoàn toàn mà khi an trú rồi nó ngồi nó bất động. Mà mấy con ngồi mà rung rinh
một cái là coi như là cái thân động rồi, người ta biết liền. Hoặc là tâm mấy
con mà còn một cái chướng ngại nào ở trong thân tâm của mấy con thì người ta
biết, người ta không cho mấy con lên.
Bởi vì lên Tứ Niệm Xứ mà mấy con
không có được an trú được ở trên Tứ Niệm Xứ thì coi như là mấy con sẽ dậm chân
mất ở tại đó rồi, không có lên Tứ Niệm Xứ được, mà chỉ tiếng nói Tứ Niệm Xứ.
Nhưng mà lên Tứ Niệm Xứ nó không có pháp để mà nhiếp tâm, cho nên vì vậy mà nó
dễ sanh ra những cái trạng thái rung động, cái trạng thái làm cho con bị dao
động nó không thanh tịnh. Con hiểu không?
Cho nên vì vậy mà một tuần nữa
thì tốt lắm, một tuần nữa được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét