265- GIỚI LUẬT MÀ KHÔNG HIỂU THÌ KHÔNG
LÀM PHẬT NỔI
Tu sinh 4: Con
kính thưa Thầy! Con cũng tu chỉ ba mươi phút thôi, còn tu tiếp ba mươi phút mà
con bất động tâm, thanh thản, an lạc, vô sự để con xả, con xả những chướng ngại
đó, xong bắt đầu con làm bài hoặc đọc sách có được không Thầy?
(49:00) Trưởng lão: Con sẽ
tu ở trong cái pháp của con thì nó cũng vừa thôi. Mà trong khi này là mấy con
còn đang học, còn đang làm bài thì để cái thời gian đó mình triển khai về cái
Giới luật, Đức hạnh đó con. Nó cần thiết cho mấy con phải học hiểu nhiều, chứ
không khéo mấy con nói: “Bây
giờ thôi tu Tứ Niệm Xứ cứ ôm riết để thành Phật sớm khỏi mất công học giới
luật”. Ông Phật mà giới luật không hiểu thì chắc làm ông Phật không
nổi đâu.
Cho nên vì vậy mấy con cần phải
còn học về cái Giới luật - Đức hạnh nhiều lắm chứ không ít đâu, cần phải học.
Mà học, nếu mà nói chuyện mình đọc suông qua đâu được. Triển khai cái tri kiến
của mình từ những cái đáp án của nó, cái Đạo Đức đó mình phải triển khai dù
ngắn, dù dài. Cho nên có nhiều bài mấy con viết ngắn quá! Nói về cái Đạo Đức,
mà nội cái Đạo Đức bản thân không, về cái đáp án nói về cái Đạo Đức đó, mà nói
về bản thân không nói còn chưa đủ, thì làm sao nói đến gia đình, nói đến xã hội
được? Mà nó cả bản thân, gia đình và xã hội nó đủ ở trong một cái đáp án của
nó, cái giải trình án nó phải đủ ở trong cái đáp án của nó, chứ đâu phải dễ
đâu!
Cho nên vì vậy mà những cái bài
vở mấy con viết đều được Thầy xem qua, coi như là mấy con viết còn thiếu chưa
có đủ, triển khai cái tri kiến còn ngắn ngủn quá, còn phải học nữa. Bởi vì cái
lớp mà Thầy đào tạo cho mấy con nó vừa là cái kiến thức về Đạo Đức, về Giới
luật, mà vừa là nâng cái trình độ văn hóa của mấy con lên. Nếu mà mấy con siêng
năng mà cầm bút mà viết mãi thì mấy con cũng sẽ trở thành nhà văn chứ gì. Có
phải không? Còn mấy con làm biếng mà không viết thì nó sẽ không thành nhà văn.
Chỉ cần đưa ra cái bài bản văn phạm để cho mấy con chỉnh sửa từng cái câu văn
của mấy con, thì mấy con sẽ viết rất được một cách dễ dàng không khó. Đó là cái
cơ bản về văn phạm.
Nhưng bây giờ mấy con trình độ mà
kém, thì mấy con chưa có trình độ văn phạm thì mấy con viết câu nó luộm thuộm vậy
thôi, nhưng mà cái ý của mấy con nó đầy đủ đó, nó phải đầy đủ. Cho nên cái ý
của con người ta nó rộng rãi lắm, nhưng mà khi cầm cây bút mà viết câu văn cho
nó gọn gàng, nó này kia nọ thì tôi chưa có thông suốt về cách thức đó thôi. Chứ
sự thật ra thì tôi diễn tả được những cái ý muốn tôi, tôi nói ra cái ý tôi hiểu
biết ở trong đó, tôi nói ra được. Thì Thầy cần cho mấy con diễn tả được cái ý
mà nói về Đạo Đức thì được rồi. Còn cái câu văn nó luộm thuộm “thì, mà, là” gì đó,
Thầy không cần thiết. Phải không? Thầy không cần thiết cái đó đâu, nhưng mà
Thầy cần cho mấy con nói hết ý. Còn mấy con ngồi viết có mấy chữ hết ý rồi,
không biết viết cái gì nữa hết. Thì xét lại coi thử coi mình nói về cái bản
thân của mình, về cái Đức đó như thế nào?
Có lần nào mình nhảy xuống sông
cứu người chưa? – Người ta gọi là dũng cảm. Có lần nào mình nhảy vào nhà lửa để
mà cứu người chưa?
Cho nên vì vậy mà nói cho hết
những cái Đức Dũng Cảm của mình. Dũng cảm trên cái sự tu tập của các con: Bây
giờ vọng tưởng nó nhiều như vậy, tôi phải tu tập như thế nào, thế nào? Đó cũng
là dũng cảm chứ. Mà trái lại không thấy nói gì hết.
Trong đó cái đề án là: Đức Dũng
Cảm. Bây giờ không biết nói cái gì? Bây giờ đầu óc của mấy con sao nó cụt quá
vậy? Mà trong khi đó bao nhiêu cái chuyện để nói tới Đức Dũng Cảm. Có phải
không? “Bây giờ buồn ngủ
quá trời, lười biếng quá trời! Mà giờ tôi gan dạ tôi đứng dậy mà tôi đi kinh
hành, tôi ngồi lên ngồi xuống” cũng là dũng cảm chứ đâu phải
không đâu! Sao mấy con không nói cái đó ra giùm Thầy, để cho mất đi! Có phải
không?
Cho nên vì vậy cái bài viết của
mấy con đó là mình diễn tả được cái ý của mình. Chứ còn nhiều khi Thầy đọc,
nguyên bài người ta chỉ có một trang giấy! Mấy con nói hay quá, gọn quá đến cái
mức độ mà ghi vài ba chữ. Thành ra phải cố gắng triển khai cái tri kiến của
mình ra. Người ta viết không hết! Còn mấy con viết nó mau hết quá, mấy con giỏi
ghê gớm, viết có mấy chữ là đủ.
(52:50) Cho
nên ở đây thật sự ra học trò của Thầy sau này đứa nào nó cũng giỏi hết! Cho nên
cố gắng tập vậy đó con, rồi lần lượt rồi mới tăng dần lên mới được. Tăng từ từ,
chứ đừng có vội vàng lắm. Các con nhớ chưa?
Còn thưa hỏi Thầy gì nữa không?
Khoan con chờ Thầy chút xíu, thôi con hỏi Thầy đi! Niệm hỏi Thầy đi con.
Tu sinh Niệm: Đặt
câu hỏi
Trưởng lão: Được
con, con tu bốn thời được rồi, tu ba tập.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét