286- TU CHUYÊN SÂU, ĐỪNG TU NHIỀU QUÁ
(00:00) Tu sinh: Chúng con
xin kính chào Thầy.
Trưởng lão: Hôm
nay Thầy về thăm mấy con. Sau một cái thời gian tu tập, mấy con thấy kết quả
tốt chưa, có căn bản không? Sự thật ra mấy con tập ít, nhưng mà chất lượng cao
hơn là tu nhiều. Thầy sợ mấy con tu nhiều quá. Mấy con biết không?
Cái khoảng thời gian tu, mình
phải biết cái sức của mình. Mình tu một phút thì mình tu một phút, đừng có tu
hai phút. Đừng có thấy ngồi mà ba mươi phút, hơi được được cái là cho luôn tới
một giờ nữa thì thôi, Thầy nói kiểu mà tu lút. Tu kiểu này chắc mấy con không
có kết quả đâu, dậm chân tại chỗ.
Cho nên từ lâu tới giờ mấy con
xét lại có phải mấy con tu nhiều không? Tu ngồi nhiều quá mà chất lượng không
có. Thầy nói Thầy nhắc mấy con tu một lần tu, một cánh tay đưa ra như thế này
thôi. Tập trung cho kỹ, nhiệt tâm cho kỹ trong một cái hành động đó, hoặc là
một hơi thở hít vô, thở ra thôi. Cái sức của mình một hơi thở thì tu một hơi
thở. Nhưng một hơi thở cho chắc trong một tuần lễ, rồi mới tăng lên hai hơi thở,
chứ đừng có tu nhiều.
Thấy tu hơi được được, không có
nhiều niệm khởi cái làm tiến, làm tới. Sao mà tham quá? Tham tu cũng là tham.
Nhưng mà chính cái đó nó sẽ dẫn mình đến cái sai, mất căn bản. Nó không có đủ
cái sức nhiếp tâm thì tới an trú, mấy con thấy an trú mình chỉ có pháp tác ý
thôi. Mình chỉ nhắc một lần để cho nó an.
Cho nên vì mình chỉ nhắc một lần,
rồi mình nương vào hơi thở hoặc cánh tay đưa ra, đưa vô nhẹ nhàng để mà còn có
sự chú ý nó mạnh hơn, chứ nó đâu có cái pháp hướng gì trỏng nữa. Coi như mình
bỏ cái sợi dây rồi. Các con thấy pháp an trú, tới giai đoạn an trú là mình bỏ
cái sợi dây rồi. Thế mà mình nhiếp không được thì an trú làm sao cho được?
Nhiếp không được, còn có cái sợi dây kia mà còn niệm khởi thì Thầy nói làm sao
mà vô được, có phải không?
Đó thì mấy con xét cái sự tu của
mấy con nó lỏng lẻo đến mức độ mà thưa với Thầy. Mấy con không nghe lời Thầy.
Nếu nghe lời Thầy, hôm nay mà gặp Thầy, mấy con con có kết quả rất lớn. Thấy
kết quả tu của mình thật sự là mình nhiếp tâm ở trong một hơi thở hoặc là một
cánh tay đưa ra, sẽ trình Thầy: “Con sẽ có kết quả này, con nhiếp được.” Phải
không? Mấy con thấy. Cái kết quả đó là cái cụ thể nhất cho cái sự mình muốn làm
cái điều đó là phải đạt được cái điều đó. Đó là cách thức tu tập.
Ở đây mình nhìn lại, Thầy đã nói
đây là cái giai đoạn mình đi sâu rồi, chứ không phải giai đoạn tu chung chung
để mà biết các pháp chơi. Mình dạy cho phật tử người ta tu đó, thọ Bát Quan
Trai là tu chung. Biết các pháp như thế này thế nọ, pháp Thân Hành Niệm, pháp
Định Niệm Hơi Thở, đề mục này, đề mục kia, tu hết đủ thứ. Cái nào họ cũng làm
được hết, nhưng họ không chuyên sâu.
Còn mình bây giờ khác rồi. Mình
bây giờ lên Đại học rồi, không còn ở Tiểu học, Trung học nữa, chuyên để mà
chứng đạo quả. Các con thấy không? Bây giờ mấy con lên cái lớp Đại học chuyên
về một cái ngành nào. Bác sĩ người ta chuyên về bác sĩ; luật người ta chuyên về
luật. Các con hiểu không? Bây giờ nó chuyên rồi. Mà bây giờ mấy con chuyên như
vậy là làm sao chuyên được? Học chung chung chung chung. Cứ tăng cái thời gian
lên hoài như vậy thì nó chung chung, nó không kết quả.
Cho nên người ta chuyên là người
ta, cái kết quả của nó cho rành từ một hơi thở, từ một hành động, từ một bước
đi, cái đó phải thực tế, cụ thể, thuần thục. Như một bác sĩ mà cầm cái dao rạch
thì trúng ngay chỗ chứ không rạch bậy chết người ta sao? Các con rạch cái kiểu
này chắc chắn là đi đời hết đó. Có phải không? Bác sĩ gì mà rạch tùm lum tà la
vậy, niệm khởi tùm lum vậy, chết người ta hết còn gì? Có phải không?
Mấy con cứ nghĩ đi. Đây là cái
lớp của mình chuyên để chứng quả A La Hán, chứng vô lậu. Nhiếp tâm an trú được
rồi thì mới ở trên Tứ Niệm Xứ, mới tạo thành một cái nội lực. Cái tâm thanh
tịnh như vậy đó, nó mới quét sạch cái vi tế tham, sân, si của chúng ta, nó mới
trở thành cái nội lực của Thất Giác Chi.
(04:19) Các
con đọc cái bài kinh đức Phật nói món ăn của Tứ Niệm Xứ là gì không? Thất Giác
Chi. Có phải không? Có phải Thất Giác Chi là món ăn của Tứ Niệm Xứ? Mà Thất
Giác Chi là bảy năng lực của người ta, bảy năng lực của Thất Giác Chi, có phải
không? Ba mươi bảy phẩm trợ đạo, mà Thất Giác Chi có phải là bảy cái pháp này
không?
Mà nếu mà bảy cái pháp này không
ở trên Tứ Niệm Xứ tu, làm sao có được? Mà Tứ Niệm Xứ mà còn niệm khởi cái này
kia, mấy con làm sao ở trên Tứ Niệm Xứ mà tu Bảy Giác Chi được? Các con hiểu
rõ. Ở trên Tứ Niệm Xứ mà ngồi lại còn ở trong đầu mà khởi ra niệm này, niệm kia
thì đó tu Tứ Chánh Cần, chứ sao lại tu Tứ Niệm Xứ được? Cho nên buộc lòng chúng
ta nhiếp tâm và an trú được mới ở trên Tứ Niệm Xứ.
Bởi vì nó đâu còn niệm mà nó còn
có cái an trú. Mà bây giờ mình, cái sức của mình nó tu có đưa cánh tay ra, vô
vậy thôi, mà bây giờ làm luôn ba mươi phút thì Thầy nói: “Trời đất ơi! Ông nào
mà tu cho nổi?” Có phải không? Cái sức của mình, cái khả năng của mình nó chỉ
có một hơi thở thì mình tu tập một hơi thở. Đó là về cái phương pháp nhiếp tâm
và an trú.
Còn về cái phương pháp mà trực
diện (là vì), các con biết tại sao mà mình trực diện vào Tứ Chánh Cần mình tu
không? Là tại vì cái người đó đã từng nhiếp tâm, nó đi lạc vào trong tưởng,
người ta không thể nhiếp tâm được nữa, buộc lòng người ta phải ở trong Tứ Chánh
Cần… (không nghe rõ). Bởi vì nhiếp tâm an trú thì người ta nhiếp xong cái lọt
vô tưởng. Cái hiện tướng tưởng nó xuất hiện, cho nên người ta không còn chủ
động cái ý thức được. Cho nên người ta mới vào Tứ Chánh Cần người ta xả. Các
con hiểu không?
Hoặc là cái người đó, người ta
nhiếp tâm trong hơi thở hoặc cánh tay, làm cho người ta bị rối loạn hô hấp, làm
cho người ta bị đau nhức cơ thể. Cho nên người ta không tiếp tục nhiếp tâm an
trú được. Buộc lòng người ta cho qua Tứ Chánh Cần, người ta tu tập để ngăn ác
diệt ác, xả tâm. Các con hiểu không?
Bởi vì từ cái lớp mà Thọ Bát Quan
Trai của mấy con, tu tập các pháp chung chung đều là người ta nhắm vào hết. Coi
mấy con cái đặc tướng của mấy con ở trong cái pháp nào, pháp nhiếp tâm an trú
hay là pháp xả tâm, mà qua đây người ta dẫn dắt mấy con. Có nhiều người mấy con
thấy không? Trong khi đó mấy con niệm Phật nhất tâm. Thì trong khi mấy con niệm
Phật nhất tâm để cho đừng có niệm, thì mấy con bị lọt trong tưởng rồi.
Bây giờ cho mấy con nhiếp tâm an
trú để mấy con đi vào Tứ Niệm Xứ làm sao được? Bị tưởng rồi. Buộc lòng người ta
phải cho các con qua Tứ Chánh Cần, các con ngăn ác diệt ác, sinh thiện tăng
trưởng thiện pháp trong đó. Mấy con thấy không? Tu đâu nó phải có cái cách thức
của nó, phương pháp hẳn hoi. Mà mấy con, từ hôm đó mà Thầy đến đây, Thầy nhắc
nhở mấy con. Nếu mấy con tu kỹ lại đàng hoàng, Thầy nói hôn trầm thùy miên cũng
bay mất hết.
Tại sao? Tại có phương pháp hết
rồi mấy con, Thầy dạy mấy con có phương pháp. Từ ở trong Thọ Bát Quan Trai mấy
con tập các pháp mấy con có được. Thậm chí như pháp Thân Hành Niệm là cái pháp
để người ta luyện Tứ Thần Túc, vậy mà Thầy cho mấy con tập. Các con nhớ các con
tập những cái pháp đó đi.
Nghĩa là mình khi mà đi kinh hành
thì mấy con dở chân lên, đưa chân tới, hạ chân xuống, hạ gót xuống. Mà dở chân
lên thì tác ý, cứ tác ý theo hành động của thân mình. Rồi ngồi xuống hít thở
cũng tác ý từng hành động ngồi. Co chân, duỗi tay, nắm chân như thế nào đều tác
ý. Tất cả những hành động đó Thầy đều cho mấy con thử, tập cho nó biết cho nó
quen thôi, chứ chưa chuyên sâu. Chuyên sâu là cái pháp đó để luyện Tứ Thần Túc,
để luyện nội lực của chúng ta trong khi chúng ta thấy tâm mình được ở trên Tứ
Niệm Xứ.
Còn bây giờ ở trên Tứ Niệm Xứ
chưa được thì luyện nó bị cái lực tưởng thôi, chứ đâu có còn cách khác nào hơn
được nữa. Tâm còn tham, sân, si một đống mà luyện cái nội lực của pháp Thân
Hành Niệm thì luyện sao được? Đâu có ai mà tu tập được cái chuyện đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét