287- SỐNG ĐÚNG GIỚI LUẬT SẼ HẾT NIỆM
KHỞI
(08:11) Trưởng lão: Bởi vì
giới luật là giúp cho chúng ta ly dục ly ác pháp. Mà giới luật chưa thanh tịnh
mà tập pháp Thân Hành Niệm thì đâu được. Cho nên giai đoạn này các con tập đâu
phải là pháp Thân Hành Niệm đâu. Đây là nhiếp tâm và an trú. Mượn thân hành nội
và thân hành ngoại, tức là hơi thở và cánh tay hay hoặc bước đi của chúng ta.
Đó là thân hành để chúng ta nhiếp tâm và an trú để đi vào Tứ Niệm Xứ.
Phải không? Mà bây giờ các con
thấy từ cái chỗ tập nhiếp tâm này, mà khoảng thời gian ba mươi phút mấy con
nhiếp từng hành động. Một hành động đưa tay ra, đưa tay vô, hít một hơi thở
thôi, mà nhiếp hoàn toàn tốt, không có gì hết thì các con an trú rất tốt. Mà
nếu trong ba mươi phút này nó hiện ra những cái tướng tưởng thì người ta đâu có
cho mấy con tu đâu. Người ta biết rằng cái tâm tham, sân, si thô của mấy con
còn nhiều quá, người ta đưa qua Tứ Chánh Cần xả hết. Người ta đâu có cho ở trên
cái pháp nhiếp tâm và an trú đâu. Người ta cho mấy con tu tập rất căn bản.
Cho nên hôm nay Thầy đến đây gặp
để thứ nhất là nhắc nhở cho mấy con. Thầy biết rằng Thầy sẽ dẫn dắt mấy con tới
nơi tới chốn, trong cái số của mấy con mà tu kỹ lưỡng. Hôm nay sư Giác Thường
cũng có xin gặp Thầy, nhưng mà sư Giác Thường tập an trú để ở trên Tứ Niệm Xứ.
Như vừa rồi Thầy có đến thất của sư Giác Thường để giúp đỡ sư Giác Thường. Bởi
vì hôn trầm thùy miên đánh dập tan nát hết. Đâu phải an trú dễ mấy con, đâu
phải chuyện dễ đâu.
Cho nên mấy con thấy, nhiếp tâm ba
mươi phút không niệm, nhưng mà an trú ba mươi phút là bị dập liền tức khắc,
không phải dễ đâu. Bữa nay được, chứ giờ khác không được, mà hôn trầm thùy miên
nó sẽ đến nó quét, bởi vì mình không có cái pháp. Cho nên Thầy nhắc phải đi
kinh hành, phải đi kinh hành thôi để chống chịu với nó, để rồi hoàn toàn chúng
ta phải an trú cho được. Bây giờ tập an trú trở lại. Căn bản nhất an trú cho
được pháp an trú này.
Qua cái giai đoạn nhiếp tâm được
rồi, bây giờ an trú. Mà an trú là không dễ đâu. An trú bởi vì mình an trú, mình
nhắc: “Hít vô tôi biết
tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra.” Rồi: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô,
an tịnh thân hành …” thì hít vô thở ra, hít vô thở ra. Năm,
mười hơi thở an trú cái nó an luôn, nó đi làm một giấc luôn, khỏi nói. Có phải
đó là nó an trú luôn hay không? Bởi vì mình nhắc nó an mà, cho nên nó an nó đi
luôn một giấc ngủ thức dậy. Thôi rồi, đâu còn gì đâu.
Bởi vì đó là cách thức mình chưa
có sức tỉnh chưa đủ, cho nên cái sự an nó sẽ dẫn mình vô. Các con chưa an, chứ
mấy con an rồi cái ngủ nó dễ lắm con. Cho nên trong cái sự tu tập nó có cái
khó, chứ không phải không có cái khó. Cho nên khi mà thấy an rồi thì chúng ta
thích ngồi lắm. Mà cách thức Thầy nói thật sự, khi mà nó lười biếng một cách
thậm tệ. Nó thậm tệ lắm!
Nó muốn ngồi, nó muốn nằm, chứ nó
không muốn đi, nó sợ đi lắm, nó lòi cái bản mặt lười biếng ra, mà mấy con không
gan dạ thì nó dập mấy con ngồi xuống, nó nói: “Ngồi chút để khỏe đặng tu cho tốt”. Nhưng mà
ngồi nó làm một giấc đi luôn một nửa tiếng đồng hồ dễ dàng không có khó khăn.
Các con lưu ý trong vấn đề tu tập.
Thầy đã vượt qua bao nhiêu khó
khăn trong cuộc đời tu hành của mình là hôn trầm thùy miên. Cho nên Thầy đọc
Thiền tông, Thầy thấy trèo trên cây ngồi, rồi lấy dùi đâm vô chân để mà phá hôn
trầm. Thầy nói không có phương pháp cái kiểu này, chỉ còn nước ngồi trên cây nó
rớt xuống có ngày gãy cổ, tiêu đời chứ không có còn nữa.
Thật sự ra nó có phương pháp đàng
hoàng. Phật dạy chúng ta đi, vậy mà nó còn ngủ ở trên bước đi chứ đâu phải dễ
đâu mấy con. Vì vậy mà chúng ta phải sử dụng cái pháp thân hành, tác ý. Mà Thầy
còn phải biết cách, Thầy phải chế nó ra là vừa đi mười bước lại ngồi thở năm
hơi thở, để cứ ngồi lên ngồi xuống ổng ngủ không có được.
Vừa mới chợp mắt bắt buộc năm hơi
thở phải đứng dậy. Cho nên vì vậy mà ảnh tức trong mình ảnh quá trời. Ảnh dày
vò ảnh: “Ngồi không được, đi cũng không được, đi lâu nó ngủ, ngồi xuống thì cứ
chút chút cái đứng dậy.” Cho nên nó tức bực ở trong người, nó hoành hành ảnh,
nó làm cho đau chỗ này, nhức chỗ kia, đủ loại.
(12:33) Khi
nào mấy con gặp Giác Thường mới biết rằng: “Khi tôi tu an trú đó, tôi vô Tứ
Niệm Xứ chứ gì?” Nó hoành hành ghê gớm lắm mấy con. Ngồi chung thì mình nương
tựa với nhau. Còn ở trong thất mình không có ai nương tựa, nó làm một giấc luôn
đó. Nó dễ cám dỗ mình hơn.
Cho nên trong cái sự tu tập nhớ
tu kỹ lưỡng. Rồi Thầy dặn như thế này nè. Đợi mà nó có hôn trầm thùy miên rồi,
thì đừng có mong phá nó. Chúng ta biết cái giờ đó là nó dễ bị buồn ngủ, hôn
trầm thì chuẩn bị đi kinh hành chứ không được ngồi. Đừng có cho nó hiện vào.
Cũng như bây giờ mấy con tu mà
căn bản thì mấy con đừng có cho một cái niệm khởi trong đầu của mấy con. Chứ
mấy con cho niệm khởi rồi thì già đời mấy con cũng không nhiếp tâm được đâu.
Bởi vì ngay từ lúc đầu làm sao mà chúng ta bây giờ tu một phút là một phút
không có niệm nào xen vô được. Còn bây giờ có niệm xen vô. Giờ phút này không
niệm chứ phút sau có niệm. Rồi tu nữa, tu nữa, tu hoài vậy, Thầy nó chẳng có ra
gì được hết, uổng công.
Thì cái hôn trầm thùy miên nó
cũng vậy, nó là niệm si. Còn cái này là niệm tham, nó mới khởi ra trong đầu
mình niệm này niệm kia, nó tỉnh bơ nó khởi ra. Còn niệm si nó ngồi nó lặng, nó
mất tiêu à. Cho nên nó là cũng niệm, chứ có gì đâu. Mà mình tu mà mình để những
cái niệm này thì sao cho được?
Cho nên bây giờ, thí dụ như buổi
sáng nó hay buồn ngủ, hôn trầm thì mình đừng có ngồi. Mà chuẩn bị trong cái giờ
đó, mình biết rằng mình sẽ ngồi trong giờ đó là bị nó liền. Cho nên trong cái
buổi đó là tập đi. Đi mà mỏi chân quá thì mình ngồi chút xíu, đứng dậy đi liền.
Chứ không, ngồi để nó có cái tướng trạng, nó khởi ra có một cái niệm, thì coi
như cái thời công phu đó mình đã thua rồi, chất lượng mất rồi. Bắt đầu số không
trở lại nữa.
Làm sao mà trong một tuần lễ mà
mình không có niệm. Mình chủ động được, không có niệm hôn trầm, không có niệm
vọng tưởng, thì mình mới tăng lên được. Còn có một niệm thì không có được tăng.
Đó là mình tu không chất lượng. Mấy con nhớ kỹ phải tu tập kỹ lại. Và tu tập kỹ
mấy con sẽ thấy trong một tuần lễ có kết quả rõ rệt… (không nghe rõ). Bởi vậy
Thầy dạy chứ, thực sự ra mấy con tu, Thầy đều theo dõi hết.
Còn các con mà tu Tứ Chánh Cần,
mấy con yên tâm. Tứ Chánh Cần thì nó cũng là một cái phương pháp nó rất dễ dàng
lắm, đâu có khó khăn gì. Để Thầy nhắc cho mấy con. “Bây giờ tôi tu Tứ Chánh Cần
nè, tôi nhắc: “Tâm bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự.” nè, tôi ngồi nè”. Thì lúc
bây giờ không có niệm nào vô đâu, ba mươi phút là ba mươi phút.
Bắt đầu bây giờ tôi tu ba mươi
phút rồi, tôi xả ra nè. Tôi xả ra tôi chơi nè. Có niệm thì được không có sao
hết,tôi cho mặc sức niệm gì thì niệm. Nhưng lúc bây giờ có thể có niệm này,
niệm kia, tôi thấy tôi cũng biết nó là ác, thì tôi cũng biết ác, tôi ngăn được,
mặc dù không phải giờ tôi tu.
Nhưng mà trong cái giờ mà tôi tu
Tứ Chánh Cần đó, tôi nhắc: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, rồi tôi ngồi đây. Đầu tiên đó
thì nó còn năm ba niệm, nhưng mà lần lượt tôi ngồi đây trước cái sức tỉnh của
tôi, tôi cố gắng cái sức tỉnh của tôi thì niệm nó không khởi. Tu Tứ Chánh Cần
mà niệm không khởi đó.
Tôi khôn khéo lắm, tôi
nhắc: “Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự.” Rồi tôi ngồi một chút tôi
nhắc: “Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự. Tất cả các cái niệm gì không được khởi ra trong giai
đoạn này. Tứ
Chánh Cần phải thanh tịnh.” Mình nhắc vậy thôi. Rồi mình tu,
rồi nhắc rồi tu, suốt ba mươi phút không niệm.
Bây giờ tôi mới bỏ dần, bỏ dần
cái pháp tác ý ra. Các con tu Tứ Chánh Cần, các con nhớ cái chỗ Thầy nhắc. Bỏ
dần ra. Tôi nhắc một lần: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.” Rồi trong ba mươi phút
này tôi tu, tôi cũng để tôi thấy cái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự
của tôi hẳn hoi. Nhưng lòi ra một cái niệm: “Được rồi, một niệm tao tha thứ cho mày!” Tứ
Chánh Cần nó dễ lắm mấy con. Một niệm, đem cái niệm tao mổ xẻ liền tức khắc, coi
mày còn ở chỗ nào nữa: “Tao
đã quyết tâm tao bỏ hết rồi, sống đúng giới luật rồi. Thử hỏi bây giờ tao còn
có gì đây?”
Ở đây quý sư mà có hai bộ y, coi
chừng nó dật quý sư đó. Nghĩa là đời sống có một cái y thượng thôi chứ không có
được hai y. Nếu ai mà hai bộ, hai bộ tức là đã phạm giới đó, mà phạm giới thì
tu không tới đâu. Phạm giới làm sao tu tới? Đó là còn tâm tham mà. Các con nói:
“Tôi để dành. Bởi vì cái bộ y cũ của tôi nó rách, cho nên tôi để dành.” Rách
vá, tới chừng đó chừng nào rách mặc vá không được nữa thì xin, chứ không có dự
phòng.
Người tu sĩ không có dự phòng,
còn mấy con mà cứ hai bộ, hai bộ là chết rồi. Sẵn cô Út cho, thôi để dành cất,
thì mấy con tiêu đó. Tu như vậy không có bao giờ mà chứng quả. Có nghe ông A La
Hán nào mà ôm liền hai cái bộ y không? Các con có nghe bao giờ có cái điều đó
không? Cho nên hôm nay Thầy nhắc chung cho mấy con thấy. Ba y một bát, xả cho
sạch.
Cho nên trong khi mình xả sạch
rồi đó, mình mới có phương pháp tác ý: “Xả
sạch rồi mà tại sao mày còn tham lam cái gì mà mày khởi niệm này?” Thấy
không? Mấy con thấy không? Mình còn tham lam cái gì mà khởi niệm? “ À! Như vậy là rõ ràng mày còn đây, cho
nên mày còn tham, thì mày khởi niệm là phải chứ sao? Cái ăn, cái mặc, cái ngủ
của mày, mày còn tham cái gì đây?” Xét cho tận cùng. Bởi vì
mình quán mà. Mình tu Tứ Chánh Cần, mình quán, mình xét, mình tư duy suy nghĩ
kỹ.
Cho nên cuối cùng mình thấy hoàn
toàn mình xả hết rồi. Thì lúc bây giờ: “Xả
hết rồi mày còn cái gì, mày tiếc cái gì nữa mà mày khởi niệm?” Phải
không? Mình chỉ cần tác ý, mình chỉ cần nhắc nó như vậy thì nó không dám khởi
niệm nữa. Bởi vì nó còn cái gì nữa nó khởi niệm?
Còn mấy con còn giấu giấu, nhét
nhét, đút đút, để dành riêng để cho nó. Nó không có nhiều, nhưng mà nó phạm mấy
con. Mà nó phạm là có cái chỗ kẽ của nó, để nó bào chữa như thế này thế khác
của nó, để mà nó phạm giới. Chuyện nghiêm chỉnh đó mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét