289- TU MỘT PHÚT KHÔNG TỰ Ý TĂNG LÊN
(27:56) Trưởng
lão: Ở đây có bức thư của Chí Đạo. Chí Đạo đâu con?
Tu sinh
Chí Đạo: Mô Phật ạ.
Trưởng
lão: Con mới về đây. Con biết cái sức của con như thế nào. Để hôm
nào … con cứ vô đây đi con. Giờ Thầy dạy con không nhiều. Thầy dạy con một
pháp, ít thôi, chuyên một pháp mà thôi. Thì về đây, thì dù hồi nào tu ở đâu sao
Thầy không cần biết. Nhưng mà khi về, muốn theo Thầy tu tập thì Thầy cũng thấy
có cái trách nhiệm là dẫn dắt con đi đến cái chỗ là làm chủ sanh, già, bệnh,
chết, chấm dứt luân hồi. Muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống.
Bổn phận
Thầy dắt mấy con đi đến cái chỗ giải thoát thân tâm mấy con được như vậy thôi.
Thầy không dạy mấy con cái gì cao siêu thần thông, phép tắc hết. Mà Thầy dạy
mấy con làm chủ, cách thức làm chủ cái sự sống, sự đau khổ của mấy con, để mấy
con không còn khổ đau nữa thôi.
Muốn tu
tập được như vậy thì hiện bây giờ đó, con nương vào cái hơi thở của con. Biết
hơi thở ra, biết hơi thở vô, ráng nhiếp tâm trong một phút. Tu tập phút này rồi
nghỉ một phút, rồi nghỉ một phút xả ra nghỉ. Thì trong cái thời gian nghỉ đó có
cái niệm nào trong đầu khởi, thì con dùng cái niệm đó phân tích, mổ xẻ nó ra.
Xả nó coi nó nằm ở trong cái nhân quả nào, cái niệm đó nằm trong nhân quả nào.
Nó nằm ở
trong cái ái kiết sử hay hoặc là nằm ở trong cái ngũ triền cái tham, sân, si,
mạn, nghi. Coi cái niệm nào nó nằm ở đó, thì ngay đó dùng câu tác ý, dùng pháp
Như Lý Tác Ý, tác ý câu đó xả cái niệm đó ra. Rồi để cái tâm trở lại thanh
thản, an lạc, vô sự. Rồi hết cái giờ nghỉ rồi thì vô nhiếp tâm lại, hoàn toàn
chỉ còn biết duy nhất có hơi thở: “Hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra.” rồi hít vô,
thở ra. Suốt một phút tu cho đạt được chất lượng một phút, không có dạy nhiều.
Không có
phải dạy theo cái kiểu người ta tu Thọ Bát Quan Trai, nó tu chung chung. Cho
nên tu ba mươi phút ở trong một cái thời như hơi thở, rồi có niệm, không niệm,
rồi cứ cố gắng tập cho nó quen với cái pháp thôi. Còn ở đây chuyên vào hơi thở.
Lấy hơi thở làm đối tượng dập sạch những cái niệm ở trong đầu, kêu là ức chế
hoàn toàn. Mà trong ức chế có khoảng thời gian, chứ không thể hơn cái sự ức chế
đó. Vì hơn cái sự ức chế đó nó sẽ lọt vào trong tưởng.
Cho nên
con chỉ tu một phút, rồi nghỉ một phút, rồi tu một phút, cho đúng ba mươi phút
nghỉ, xả. Trong thời gian còn lại trong một buổi, hai tiếng đồng hồ nữa thì con
sẽ tu Tứ Chánh Cần, tức là ngăn diệt ác, sinh thiện tăng trưởng thiện, có như
vậy thôi. Con nhớ không? Biết Tứ Chánh Cần không? Biết thì cứ vậy, có vậy tu.
Rồi Thầy dạy cho con bấy nhiêu đó thôi. Tu cho thuần thục rồi sẽ gặp Thầy.
Tu sinh
Chí Đạo: Con cảm ơn Thầy
Trưởng
lão: Con không được tự tăng lên. Thí dụ như được một phút, không tự
tăng lên hai phút, không tự tăng lên ba phút, năm phút, hay một giờ, không được
tự tăng. Thầy cho tăng là tăng, mà Thầy không cho tăng thì cứ ở đó mà tập hoài.
Dù một tháng cũng kiên trì tập hoài.
Nhiều khi
Thầy rèn luyện cái sức kiên trì: “Thầy bắt tu hoài mà sao Thầy không cho tôi
lên mà bắt tôi vậy?” Nhưng mà đó là rèn luyện cái sức kiên trì, bền chí của
con. Thầy không cho con lên, cứ ở một phút đó mà tập, ( y giáo phụng hành)…
(không nghe rõ). Con nhớ kỹ rồi, thì Thầy mới dẫn dắt tới nơi tới chốn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét