Thứ Ba, 28 tháng 3, 2023

288- PHẢI Ý CHÍ NGHỊ LỰC MỚI GIẢI THOÁT ĐƯỢC

 


288- PHẢI Ý CHÍ NGHỊ LỰC MỚI GIẢI THOÁT ĐƯỢC

(18:43) Trưởng lão: Thì bây giờ Thầy nói như thế này, mấy con nghe này. Những cái điều mà mấy con phạm Thầy biết. Mấy con học Đạo Đức Hiếu Sinh chưa mấy con? Thế mà người nào tối ngủ cũng giăng mùng hết. Mấy con hiếu sinh chỗ nào mà con muỗi nó đói, nó đến nó xin mấy con chút máu, mấy con không cho à? Hay mấy con tiếc, hay mấy con cố ý không?

Đó thì mấy con thấy, mình hiếu sinh chỗ nào đâu? Mà khi mà con muỗi nó đói, nó cũng là một cái sự sống chứ. Mà nó đến nó xin mình chút máu mà nỡ nào tiếc nó sao? Thế mà mấy con tiếc. Mấy con nghĩ thử xem, nếu để muỗi nó chích mình bị sốt sét thì sao?

Thà là mình chết để cho chúng sanh sống, hơn là mình sống mà không xả được tâm mình, không xả được bản ngã của mình. Mình sợ chết tức là gì mấy con biết không? Chấp ngã. Có đúng không mấy con? Xả hết, cái ngã này không cần nữa. Một là chết, hai chứng đạo.

Cho nên mấy con nghe hai vị sư kia đến thăm Phật. Một vị sư phạm giới thì đến gặp Phật, một vị sư thì chết ở sa mạc mà đã gặp Phật trước rồi, giữ giới đúng. Đức Hiếu Sinh là gì mấy con? - Giới không sát sanh. Mà nó thực hiện lòng bố thí của nó mấy con. Đây Thầy nói chung.

Thầy nói Giác Thường: “Ở ngoài đó muỗi thiếu gì? Có một chút máu cũng tiếc sao?” Cho nên Giác Thường nghĩ phải đúng rồi…​ bây giờ ngủ (không nghe rõ). Nhưng mà cuối cùng cái lòng từ của mình, cái tâm từ của mình thực hiện, nó chỉ đến nó xin mình chút thôi, chứ sau đó nó không đến xin nữa. Nó nói: “Máu ông này từ bi quá trời, mà ai nỡ lòng nào mà hút?” Đó mấy con thấy không?

Mà mấy con lại ngồi đó khoảng khoát…​ (không nghe rõ), ngồi trong mùng nó tù túng, nó còn thêm buồn ngủ, hôn trầm mấy con nhiều nữa chứ làm gì? Không Thầy nói thật mấy con, ngồi trong mùng nó dễ ngủ lắm. Chớ còn cái người tu không có sợ chết, không có sợ gì nữa hết. Bây giờ chỉ có còn chứng đạo mà thôi. Trong cái lớp của mấy con là lớp chứng đạo, chứ không phải là lớp tu chơi. Chứ không phải tu 1 năm, 2 năm, 3 năm nữa.

Cho nên tu phải thật sự tu, làm cho thật sự làm! Thì Thầy nói rằng con đường trước mặt, giải thoát của mấy con ở tại chỗ đó. Cái nghị lực, cái quyết chí của mấy con, nó sẽ thành công. Cái người tu hành mà không có ý chí, không có nghị lực, làm sao mà thành công được? Các con hiểu chưa?

Bởi như vậy tu thì phải thật tình tu. Chết bỏ. Có Thầy hướng dẫn. Có một người làm chủ sự sống chết mà hướng dẫn mà không tu như vậy thì các con nghĩ sao? Mai mốt rồi có người nào làm chủ được như Thầy để mà hướng dẫn mấy con không? Rồi chừng đó mấy con tu cách nào đây? Biết đường nào mà tu đây? Làm sai họ cũng đâu có biết.

Đó như bây giờ mấy con cứ ngồi tu đi, mấy con làm sai, ai biết cái sai của mấy con mà sửa? Chứ Thầy ngồi trong kia, chứ mấy con ngoài này tu, Thầy biết thiếu căn bản hết. Thầy mà bữa nay không nhắc, mấy con tu hoài cũng vậy. Nói: “Làm sao tôi tu mà sao hôn trầm thùy miên dữ?” Có căn bản đâu mà hôn trầm thùy miên nó không vô không đánh? Còn người ta tu hẳn hoi đàng hoàng, có căn bản đàng hoàng thì thùy miên hôn trầm đến không được. Các con hiểu chưa?

Tu cho đàng hoàng. Một đời mà bỏ đi tu, bỏ hết gia đình, bỏ hết sự nghiệp, vào đây để xin một bữa cơm ăn thì còn lý gì mà không tu cho tới giải thoát. Quyết định có một con đường đi tới, không có lui trở lại nữa. Nhất định chết bỏ. Tập cho kỹ theo đúng lời Thầy dạy.

Mấy con làm đúng thì có Thầy đến giúp đỡ mấy con liền. Mấy con làm sai thì có Thầy sách tấn mấy con liền để các con chỉnh, Thầy không bỏ mấy con chơ vơ một mình đâu. Thầy không bỏ cho mấy con kéo dài lê thê cái thời gian từ năm này đến năm khác, từ tháng này qua tháng khác mấy con. Phải nỗ lực thật sự mấy con, tu phải thật sự nghiêm mật, tu phải thấy được.

Bởi vì mấy con nhiếp đúng. Mấy con thấy rõ ràng nhiếp đúng, mấy con nhiếp tâm được, thì tâm mấy con không có niệm, thì tức là mấy con có sức làm chủ chứ gì? Mà suốt trong ba mươi phút mấy con nhiếp tâm không có một niệm nào, mà giờ nào cũng vậy thì tức là cái kết quả của mấy con thấy. Đó là một cái sách tấn lớn cho mấy con.

(23:09) Bây giờ Thầy nói Thầy tu trong một phút thôi. Mà một phút Thầy nhiếp tâm hoàn toàn lúc nào cũng đạt được cái chất lượng, không có niệm khởi trong đó. Hôn trầm không đánh vào được cái chỗ đó. Thì đó là cái kết quả, kết quả, phần thưởng cho Thầy, cái kết quả rất mừng.

Và Thầy sẽ dẫn tới. Thầy chỉ mong cái kết quả nhỏ đó mà Thầy dẫn mấy con tới. Chứ cái kết quả nhỏ này mà không có mà dẫn đi tới nữa thì chới với mấy con hết. Ở trên nó khó lắm mấy con. Nó khó đối với cái người mà chưa có được cái căn bản ở dưới thì lên trên mấy con tu không được.

Đó bây giờ thí dụ, bây giờ Thầy đưa mấy con vào cái Tứ Niệm Xứ đi, ngồi tâm bất động đi, mấy con làm sao mà làm được? Ở đây nhiếp tâm trong một phút mà không được, mà lên tới Tứ Niệm Xứ phải từ ba mươi phút trở lên. Mà ba mươi phút làm sao mấy con chịu nổi?

Làm sao mấy con nằm ở trên Tứ Niệm Xứ cho được? Ở đây một phút chưa được làm sao dám lên trên đó? Mà ở đây nó có cái phương pháp, cách thức dẫn tâm, nhiếp tâm để an trú nó mà làm không được thì lên Tứ Niệm Xứ nó đâu có phương pháp nào nữa đâu. Thì mấy con làm sao tu cao được nữa.

Mà bây giờ cái tâm của mấy con nó chưa có thanh tịnh, chưa bất động ở trên Tứ Niệm Xứ, thì làm sao mấy con luyện thần lực được? Làm sao có thần lực được? Các con thấy cái nào nó cũng phải mang được cái kết quả của nó. Mà bây giờ kết quả của cái nhỏ nhắn nhất này đạt được thì Thầy sẽ dẫn dắt để con đến được.

Người ta biết cái mương này, cái rạch này dẫn con qua được, mà đến cái sông, cái rạch này thì con sẽ lội qua không được. Người ta biết, cái người đi trước người ta biết. Bây giờ cái đoạn sông, cái đoạn rạch này đó, Thầy dẫn mấy con vượt qua được đến bờ của nó bên đây được, bên đây của cái sông rạch này. Nghĩa là nhiếp tâm và an trú trong giai đoạn này, giữ sử dụng cái pháp này Thầy dẫn mấy con đi vào chỗ này mấy con đạt được. Tức là mấy con qua được cái bờ ở bên đây của cái dòng suối này.

Nhưng mà được rồi đó, Thầy mới dẫn dắt cho con đi một cái đoạn sông suối khác khó khăn hơn. Nhưng mà đạt được rồi thì mấy con có cái đà đó, mấy con bơi lội qua được cái dòng sông, dòng suối khác hơn. Mấy con qua được bờ bên kia của cái dòng sông suối đó. Rồi từ cái dòng sông suối đó mấy con còn đi nữa, chứ không phải tới đây mà thôi. Nó được giải thoát đó, được giải thoát đó, nhưng mà con đường giải thoát nó còn xa, chứ không phải chỗ đó là cái bờ giải thoát hoàn toàn.

Mỗi chặng đường nó có cái kết quả giải thoát của nó. Thí dụ bây giờ Thầy nói này. Tâm Thầy khởi một cái niệm lo lắng gia đình. Thầy đem cái niệm đó Thầy mổ xẻ, Thầy quán xét, Thầy xả nó thì nó đem lại sự bình an cho Thầy. Đó là cái kết quả của Thầy từ ở bên bờ đau khổ, nhớ gia đình của mình, thương cha nhớ mẹ của mình để rồi quán xét xả được. Bây giờ nó hết thương, hết nhớ, nó hết có lo lắng, phiền não thì đó là bờ giải thoát của nó chứ sao.

Bờ bên đây đau khổ mà qua bờ bên đây, khi mà xả được qua bờ bên đây là giải thoát liền. Nhưng nó giải thoát của cái dòng sông này, cái dòng suối này, chứ không thể giải thoát cái biển khổ. Cái bờ biển khổ mấy con còn mênh mông lận, nó không thể có một cái …​ chút này đâu (không nghe rõ) được. Nhưng mà cái đoạn này, cái sự giải thoát này là cái kết quả để chúng ta đạt được cái bờ bên kia giải thoát, cuối cùng làm chủ sự sống chết, chấm dứt luân hồi. Các con thấy chưa?

Hôm nay Thầy nói kỹ, tu tập kỹ lại cho Thầy. Thầy hứa sẽ quyết định dẫn dắt mấy con tới nơi tới chốn. Thầy dám đem danh dự của Thầy ra nói mà. Mà mấy con làm cho đúng lời Thầy dặn. Chứ mà mấy con làm không đúng, Thầy thôi Thầy đành…​ (không nghe rõ). Một người muốn cứu bao nhiêu người khác mà mọi người khác nói: “Thôi! Tôi bây giờ tôi chết đuối tôi chịu, tôi ở dòng sông này tôi chết thôi, chứ tôi không cần lên.” Thôi! Thầy chịu rồi. Thầy giờ có muốn mấy con lên thoát khỏi cái dòng sông chết đuối này cũng không làm sao.

Phần của mấy con là phải tự lực. Còn phần dạy là trách nhiệm của Thầy, Thầy sẽ dẫn các con tới nơi tới chốn. Cũng như ông Phật bây giờ có hiện tiền đi nữa, ông có nói với mấy con đi nữa, ông cũng chỉ nói mấy con tự thắp đuốc lên đi. Ông cũng chỉ là hướng dẫn cho mấy con để cho mấy con đi đến cái chỗ đó giải thoát mà thôi, chứ ông không thể nào ông đi giùm cho mấy con được.

Thì ông Phật cũng vậy, Thầy bây giờ cũng vậy thôi. Thì mấy con phải tự tập, tự rèn luyện mình bằng những cái điều kiện mà Thầy dạy, bằng cái phương pháp đó thì mấy con sẽ đạt được. Thầy nói một ngày gần đây, nếu mấy con tu đúng thì mấy con sẽ đạt một kết quả tốt.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

549-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  549-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...