29- PHÂN BIỆT TỨ CHÁNH CẦN
VÀ TỨ NIỆM XỨ
(00:00) Trưởng
lão: Phải tập luyện được cái sức. Ít hôm đây Tết rồi, Thầy sẽ vào Thầy kiểm
tra lại. Thầy kiểm tra để phân biệt coi mấy con đang ở cái lớp Tứ Chánh Cần hay
là Tứ Niệm Xứ.
Cái người
nào mà đã dẹp hết những cái phần thô, tức là ngăn ác diệt ác, sanh thiện tăng
trưởng thiện. Tức là Thầy vô Thầy kiểm tra mấy con ngồi, bắt đầu Thầy cho mấy
con ngồi hoặc mấy con đi ở trên Tứ Chánh Cần, từng cái niệm ở trong đầu khởi ra
thì mấy con dùng cái tri kiến của mình xả nó, xả nó.
(00:30) Còn
cái tâm mấy con Bất động, Thanh Thản, An Lạc, Vô Sự thì cái sức của nó ở trên Tứ
Niệm Xứ rồi, nó không còn niệm, nó ở trên Tứ Niệm Xứ. Con ngồi khoảng bao lâu?
Thí dụ như giờ 30 phút mà không niệm. Thí dụ ngồi chơi vậy đó, ngồi… Mình nhắc: “Tâm
thanh thản, an lạc, vô sự”. Thì bắt đầu để tự nhiên nó thanh thản, an lạc,
vô sự, luôn luôn nó biết hơi thở ra vô. Nó kéo dài 30 phút, thì đó là con đã đạt
ở trên Tứ Niệm Xứ được rồi, vào tu Tứ Niệm Xứ. Còn cái người mà 30 phút chưa được,
thì chưa, còn ở Tứ Chánh Cần.
Phải phân biệt
được cái người nào tu ở Tứ Chánh Cần và cái người nào tu Tứ Niệm Xứ. Hai pháp
này nó riêng ra con. Nó hai lớp người ta chứ đâu phải, cái lớp Chánh Tinh Tấn với
lớp Chánh Niệm với, hai lớp nó gần nhau. Chánh Tinh Tấn tức là Tứ Chánh Cần đó,
còn Chánh Niệm là Tứ Niệm Xứ đó.
(01:21) Mà
bây giờ con ngồi đây, mà cứ chừng khoảng độ chừng 1 phút, 2 phút, cái bắt đầu
có một niệm khởi, niệm khởi, niệm khởi thì người này sẽ tu Tứ Chánh Cần, tức là
Chánh Tinh Tấn rồi, chứ còn không có thể nào. Phải tinh tấn siêng năng hàng
ngày, mình sống để cho mình xả cái niệm bằng cái tri kiến của mình, chứ không
có được ức chế, chưa có vô định được đâu.
Rồi sau khi
mà thấy cái thời gian nó thưa ra. Bắt đầu từ 5 phút, 10 phút đến 30 phút mà nó
bất động, nó thanh thản, an lạc, vô sự nó kéo dài, nó không khởi niệm nhiều,
lâu lâu vậy nó mới có một niệm. Mà khoảng lâu lâu vậy, bao nhiêu mấy phút mà nó
có một niệm? Để người ta căn cứ vào đó người ta biết được tu cái Tứ Niệm Xứ hay
là phải lui trở lại Tứ Chánh Cần.
Rồi người ta
hướng dẫn cách thức để cho, mà nếu mà mình thấy nó thưa rồi người ta hướng dẫn
cho mình cách thức ở trên Tứ Chánh Cần, tu ở trong cái phương pháp Chánh Niệm Tỉnh
Giác, để cho cái sức tỉnh của mình nó kéo dài ra. Thì nó kéo dài được 30 phút
thì ở trên Tứ Niệm Xứ mà tu tiếp tục. Chứ còn không khéo, không có tu cái Chánh
Niệm Tỉnh Giác, thì con sẽ nó cứ, chừng 1 phút, 2 phút nó có niệm, 1 phút, 2
phút nó có niệm thì con tập cái sức tỉnh giác để cho nó kéo dài 30 phút. Để bắt
đầu từ đó, mình ở trên Tứ Niệm Xứ để cho mình tự nó khắc phục tham ưu của mình.
Tức là nó bất động vậy, chứ nó quét tham, sân, si ra. Nó tỉnh táo! Rồi nó ở
trên cái sự thanh thản, an lạc, vô sự cái trạng thái đó thì nó ngầm là nó đã
quét tham, sân, si trong đó ra. Nó không khởi niệm mà nó quét.
(03:01) Còn
cái Tứ Chánh Cần thì có niệm rồi nó mới xả, nó mới quét. Nó quét bằng cái tri
kiến, nó ngăn, nó diệt. Còn cái kia thì nó không ngăn diệt nữa, mà nó tự ngầm ở
trong đó, nó quét ra. Cho nên, mình càng kéo dài cái trạng thái bất động, thanh
thản, an lạc, vô sự càng dài ra, thì nó quét càng sạch mau. Mà hễ nó tới khi mà
kéo dài được một giờ hoặc hai giờ, hoặc sáu tiếng đồng hồ ở trên sự bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự thì mau mau lôi người đó vào tu luyện Định lực, đi
vào cái lớp Chánh Định rồi. Chứ cái lớp Chánh Định mà Tứ Niệm Xứ chưa xong, vô
lớp Chánh Định tu không có được. Tu không kết quả, mình bị ức chế tâm.
(03:42) Tu
sinh Kim Quang: Nhưng mà người sống ở đâu mới tu được cái giai đoạn đó
Thầy?
Trưởng
lão: Thầy nói
bây giờ, ở trong khi mà Thầy vô đó, thì Thầy… Cũng cái lớp của mấy con ha, mà
cái người nào mà được ở trên Tứ Niệm Xứ thì Thầy nói cô Út sẽ sắp riêng. Cũng ở
trong Tu viện, chứ không có đi đâu hết. Phải không?
Rồi cái người
nào chưa được thì phải ở nguyên cái lớp Tứ Chánh Cần. Hễ hai cái lớp này nó
khác. Cái người mà Tứ Chánh Cần mà giữ độc cư khác. Mà cái người mà Tứ Niệm Xứ,
nó giữ độc cư khác con. Chứ để không đó, hai người này Tứ Chánh Cần, Tứ Niệm Xứ.
Mà bây giờ giữ cái hạnh của nó, ăn, ngủ, độc cư, nó giống nhau thì không được,
nó khác rồi.
Cái Tứ Chánh
Cần thì cái độc cư và ăn ngủ nó khác, cái giờ giấc của nó, nó khác. Mà cái Tứ
Niệm Xứ thì giờ giấc của nó khác, độc cư nó khác hơn nữa. Nó nghiêm chỉnh hơn nữa,
độc cư nó nghiêm chỉnh hơn nữa.
Rồi bắt đầu
đó, nếu mà Tứ Niệm Xứ được rồi thì qua lớp Chánh Định, thì bắt đầu luyện nội lực
bằng cái phương pháp mình tác ý, pháp Thân Hành Niệm đó. Từ cái Thân Hành Niệm
ngoại cho đến Thân Hành Niệm nội, người ta hướng dẫn mình từng hành động để
mình luyện cái lực của nó. Cái lực này đạt được thì người ta dạy mình tới cái lực
khác, chứ không phải là tu chung chung như là cái pháp Thân Hành Niệm ở trong
Bát Chánh Đạo đó. Mình tu, mình tác ý từng hành động đưa tay, đưa chân đồ, thì
đó là tu chung chung. Còn người luyện cái lực của nó thì không phải vậy.
Thì bắt đầu
nó lại khép vô cái khuôn khổ khác. Khuôn khổ khác được, thí dụ như con luyện
cái lực thì phải lôi con ra đây, ở gần Thầy chứ còn luyện bậy bạ, nó chết được,
nó có cái lực bậy thì không được. Có gần Thầy, Thầy kiểm tra nó từng chút, nó
luyện cái nội lực, cái định lực.
Bởi vì, khi
mà đưa tay ra, đưa tay vô vầy, mà nó chưa kết quả, mà con tu tới cái gì nữa thì
không được. Khi mà con bảo: “Đưa tay ra” thì đầu tiên con dùng
cơ, con dùng ý thức điều khiển cái tay con kéo ra, đưa vô theo cái lời tác ý
con. Nhưng mà sau đó, thì con sẽ không có dùng cơ, dùng thần kinh để mà nhấc
cái tay lên đưa ra, mà để tự nó đẩy ra. Thì đó là con kết quả của cái giai đoạn
đầu của cái luyện cái nội lực. Khi cái lực đẩy ra được rồi thì bắt đầu người ta
sẽ dạy tới cái hơi thở, để tạo cái lực nội lực, còn cái lực này là cái lực ngoại
lực. Con thấy chưa?
(6:07) Tu
sinh Kim Quang: Ngoại lực trước…?
Trưởng
lão: Ngoại lực
trước, nội lực sau. Chứ còn luyện hơi thở, nó là hơi thở là cái nội lực con. Tức
là cái nội thân hành, cái Thân Hành Nội, còn cái này là thân hành ngoại.
Cho nên mình
luyện cái này là gọi là ngoại lực. Mà nó đẩy được ra đó là cái ngoại lực thì mới
luyện được cái nội lực. Mới luyện cái hơi thở, để mà nó tạo cái nội lực ở trong
thân chúng ta. Nó mới có đủ sức mạnh để mà chúng ta đưa chúng ta vào định. Khi
mà nhập Định được rồi thì coi như là mình làm chủ được sự sống chết. Bởi vì cái
lệnh, đó là lệnh Dục Như Ý Túc, thần túc. Mình phải luyện cái này nó mới được,
chứ không khéo mình không làm chủ được cái thân của mình, vì cái lực nó phải mạnh,
nó mới làm chủ được cái thân.
Còn cái mình
tu để giữ Tứ Niệm Xứ, đó là cái tâm bất động, mà đó là mới là giới luật nó hoàn
chỉnh, Tứ Niệm Xứ là giới luật hoàn chỉnh. Cho nên Giới nó sanh Định, nó mới ở
trong cái trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự, nó tự nó không niệm. Chứ còn
mình ức chế không niệm, mình dùng cái đối tượng nào đó để mình ức chế, mình
dùng cái hơi thở hoặc cánh tay đưa ra để ức chế nó thì không được.
Nhưng mà khi
mà tu để có được cái sự định tỉnh đầu tiên thì cũng phải sử dụng cánh tay đưa
ra vô, rồi cái hơi thở ra vô để cho cái sức định tỉnh đó nó mới ở trên Tứ Niệm
Xứ, nó mới dài ra được. Chứ nó không định tỉnh, lát nó có vọng tưởng, lát có vọng
tưởng. Bởi vì nó phải phụ trợ với nhau tu tập.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét