294- TU KHÔNG KHÉO SẼ BỊ LỘN PHƯƠNG PHÁP
(00:00) Trưởng lão: Minh Phước
con! Lên trình Thầy. Con đã viết thư trình cho Thầy. Con tập mấy bữa rày làm
sao? Được không? Khá không con?
Tu sinh Minh Phước: Mô
Phật! Con kính bạch Thầy, con tập hôm rày thì con thấy con mới nhận ra được cái
cảm giác của sự nhiếp tâm. Trong khi con đưa tay ra vô một lần, con thấy nó rõ
ràng nó không có niệm. Sau khi đó con mới xả ra. Thì trong cái giờ phút xả
nhiều khi nó cũng, con có để ý nhiều khi nó cũng không niệm, con thấy nó giảm
bớt nhiều hơn so với lúc trước. Cho nên con có trình là nó có tăng lên đó thưa
Thầy.
Trưởng lão: Khoan!
Khoan tăng hả con, đừng có tăng. Phải tập cho nó nhuần nhuyễn, thật nhuần
nhuyễn cho Thầy, từ cái căn bản rất căn bản, sau đó Thầy sẽ cho mấy con tăng
lên. Thầy đọc qua đây Thầy thấy mấy con hay tự tăng lắm. Tham quá không có
được. Đây là trèo lên cho cao lên rồi đây nó rớt xuống là chới với. “Tôi tu cực
quá mà giờ không còn cái gì hết trơn.” Cho nên vì vậy mà hãy nghe lời Thầy con,
tập cho nó kỹ lưỡng.
Còn cái gì mà trong thân nghiệp
mà nó đau bệnh hoặc cái gì thì cái đó cái phần riêng của con rồi. Trình riêng
cho Thầy sau này thì Thầy sẽ chỉ dạy cái phần riêng, chứ đây không có dạy chung
cho chúng. Con hiểu không? Thầy sẽ dạy riêng cái phần riêng để con sẽ có cái
cách thức để mà xả, để mà đuổi những cái nghiệp thân của mình, nó đang có cái
sự hoành hành trong thân con.
Còn bây giờ là cái phần này là
phần dạy chung cho mấy con cách thức nhiếp cho được và an trú cho được tâm,
thấy không? Cũng như là dạy cho mấy con ngăn ác diệt ác, xả tâm khi mà mấy con
tu Tứ Chánh Cần cho đúng cái trạng thái của Tứ Chánh Cần. Nhiếp tâm như thế nào
đúng với cái trạng thái của Tứ Chánh Cần để cho mình ngăn ác diệt ác, để kết
quả của nó sẽ cụ thể và rõ ràng và nhanh chóng hơn, nó không mất thì giờ.
Chứ không khéo nó lộn, từ cái trạng
thái này nó lộn qua cái phương pháp khác. Mấy con sẽ thấy nó dễ lầm lạc lắm.
Cái người mà tu mà ngăn ác diệt ác, sinh thiện tăng trưởng thiện, cái trạng
thái của Tứ Chánh Cần nó không giống như trạng thái của Tứ Niệm Xứ. Nó không
giống cái trạng thái của cái trạng thái mà ức chế nhiếp tâm. Chứ không khéo thì
mình dùng - mình không dùng cái đối tượng của hơi thở, của cánh tay của mình để
ức chế nó - mà mình dùng cái trạng thái bất động của nó mình ức chế tâm mình.
Nó cũng sai nữa mấy con.
(02:33) Cho
nên Thầy sợ lắm! Bởi vì pháp của Phật nó nhiều, nhiều cái cách thức tu tập. Mà
mỗi cái cách thức nó, một cái trạng thái vô hình ở trong cái tâm của chúng ta.
Không khéo chúng ta làm một cái điều đó nó sẽ lạc qua một cái pháp khác mà
chúng ta không biết. Thay bây giờ con tu Tứ Chánh Cần ngăn ác diệt ác, thì lẽ
ra con ở trên cái trạng thái bất động, thanh thản, an lạc, vô sự chứ gì? Mà cái
trạng thái đó nó đâu phải là Tứ Niệm Xứ đâu, nó là Tứ Chánh Cần.
Thì lúc bây giờ chúng ta còn đang
niệm ào ạt mà nó không niệm thì coi chừng chúng ta dùng cái trạng thái bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự là ức chế nó đó. Nó trật rồi đó. Thay vì người
ta dùng cái đối tượng của người ta, cái hành động ra vô thì đúng pháp rồi. Mình
dùng cái đối tượng mà không có hành động, không có sự rung động của cái trạng
thái bất động, thanh thản, an lạc, vô sự bằng cái phương pháp tác ý để dẫn nó
vào trong cái trạng thái đó. Rồi chúng ta nhiếp tâm ở trong cái trạng thái đó,
hoàn toàn nó không niệm. Nhưng mà chúng ta dùng một cái trạng thái vô hình, cái
trạng thái vô hình, chúng ta ức chế tâm.
Thầy lo lắm chứ! Thầy biết mấy
con sẽ bị lạc chứ không phải không. Bởi vì là một vị Thầy là người ta đã nắm
hết được những cái trạng thái khi mà tu tập đến cái chỗ nào. Cái gì, ở chỗ
trạng thái nào, cái chỗ đó bước lên cái pháp đó nó phải ở cái chỗ trạng thái đó
nó mới đúng. Mà chưa được cái trạng thái đó mà bước lên cái pháp đó là người ta
biết tu không đúng. Họ dẫn dắt mình đi từng chút.
Còn riêng phần con thì cố gắng tu
tập, đừng tăng lên nữa. Không tăng gì hết. Thấy được được đừng có tăng, đừng có
vội. Phải tập cho thuần thục. Cứ giữ cho đến khi mà thấy lúc nào mình làm cũng
thoải mái, dễ chịu, nhiếp một cách rất cụ thể, rõ ràng. Thấy kỳ nay ngon lành
rồi, lúc nào tao không tu thì thôi, chứ tao tu cái đầu mày cứng ngắc đó à,
không có ra một cái niệm nào được hết. Coi như là tao khép cửa mày không vô
được đâu. Cũng như bây giờ cái nhà này có một cánh cửa vô thôi, phải không? Mà
bây giờ tao gọi là tao đóng cửa rồi thì không có cái vọng tưởng nào mà gọi là xen
vô đây được, thì đó là mấy con giỏi, nhiếp giỏi rồi đó. Thầy coi như là chấm
điểm tốt rồi đó, thấy không?
(04:42) Còn
bây giờ cái cửa mấy con đóng mà chúng chen vô được thì dở quá. Mà giờ mấy thằng
ăn trộm nó chen vô, trời đất ơi! Thôi của cải tài sản này nó gánh hết. Có phải
không? Mấy con thấy không? Bởi vì mấy con tu mà có niệm, là cái cửa của tâm của
mấy con nó không có thanh tịnh, là cái tụi bọn ăn trộm ăn cướp này nó đem cái
đồ dơ bẩn, nó đổ trong nhà của mấy con đủ thứ ở trong đó hết.
Nó đổ ba cái thứ tham, sân, si
đầy ở trong nhà, cho nên nó hở ra cái mấy con tham, sân, si liền. Cái bọn ăn
cướp đó vô, nó xen vô, thì Thầy cho những cái niệm vọng tưởng của mấy con đó là
cái bọn tham, sân, si, cái bọn ăn cướp đó nó vô. Mà nó vô được cái nhà của con rồi
thì cái tâm của con nó lúc nào nó cũng dơ bẩn, nó ô uế vô cùng.
Cho nên ở đây, chúng ta muốn cho
cái nhà tâm của ta thanh tịnh thì nhiếp tâm, là đóng cái cửa cho kỹ giùm Thầy.
Mấy con như Thần giữ cửa mà giữ cửa kiểu này hết làm Thần giữ cửa rồi, con hiểu
không? Cái cửa, cái cửa chỗ con. Cho nên vì vậy mà người ta dùng cái thân hành
của mấy con, để cho mấy con tỉnh đừng để cho mấy thằng đó nó len vô cái cửa
này. Chứ nó len vô nó hiện ra cái tướng Trời, rồi thôi rồi! Cũng như mấy con tu
mà hôn trầm, thùy miên, cái thằng ngu si này, cái thằng điên này nó vô trong
này, thì cái nhà này kể như là cái nhà hoang rồi. Nó còn ai mà biết ở trong
này. Có phải không? Khi mấy con ngủ còn ai biết ở trong này, con thấy nhà hoang
không?
Cho nên mấy con nhớ kỹ cho Thầy, đừng
có để hai cái thằng này xen vô. Cái thằng lung tung nó nghĩ cái này, nghĩ cái
nọ kia, thì không có cho xen vô, mà cái thằng hôn trầm, thùy miên cũng không
cho vô. Thằng này là thằng điên. Nó vô đây nó không có làm cho ai mà sáng suốt
gì được hết, mờ mịt hết. Cái nhà này như là cái bóng đêm vậy đó. Cho nên nhất
định là không có cho nó vô khi thời gian mấy con tu.
Nhưng mấy con nhớ rằng cái thời
ngủ, cái giờ ngủ là cho phép ngủ hoàn toàn, giờ nào ra giờ nấy. Ở đây lúc bây
giờ là chuyên sâu rồi, chúng ta không có vị tình cái thân này nữa. Giờ cho mày
mất ngủ, mày chết tao cũng cho luôn đó. Cho nó mất ngủ cho nó chết đi cho rồi.
Đặng mình kiếm cái thân khác cho nó khỏe hơn, cái thân này già rồi. Còn như con
là chết uổng, còn thanh niên mà chết uổng. Sức khỏe vậy mà chết thì đi đầu thai
làm con nít cực khổ lắm. Cho nên bây giờ mượn cái thân này tu cho được thôi.
Cho nên vì vậy ráng con, ráng tập. Đừng có tăng lên cho Thầy, thấy không?
Tu sinh Minh Phước: Vậy là
con ráng một phút cho nó thuần thục hả Thầy?
Trưởng lão: Đúng
vậy con. Hứa với Thầy chắc chắn như vậy thì Thầy sẽ dẫn dắt tới nơi tới chốn.
Đừng có tăng nữa, nhớ chưa?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét