295- CÁI LỰC CỦA PHÁP NHIẾP TÂM AN TRÚ
(07:09) Trưởng lão: Hôm nay là
những cái ngày mà Thầy đến đây, hôm nay là mấy con thấy đâu có người nào mà dám
lên ba mươi phút nữa đâu, không dám đâu. Hôm đó còn đưa tay ba mươi phút, chứ
hôm nay mà dám đưa tay ba mươi phút đâu, phải không? Mấy con thấy Giác Thường
đưa tay ba mươi phút mà bây giờ hôn trầm, thùy miên nó dập tan nát hết, chứ đâu
phải chuyện dễ đâu. Thầy nói thật sự ra khi mà an trú rồi, cái pháp của mình nó
thưa rồi, thì coi chừng chứ không phải dễ đâu.
Còn cái nhiếp tâm và an trú, có
khi được ba mươi phút có khi không, mà mình nói mình ba mươi phút là chết đó
mấy con, không dễ đâu. Cho nên nó lọt qua cái cửa này không phải dễ được lọt.
Cố gắng một phút cho Thầy thôi con. Thà là từ tu ít mà chất lượng cao thì lần
lượt Thầy dẫn mấy con đến ba mươi phút một cách dễ dàng, không khó khăn.
Rồi một ngày nào đó mấy con thấy:
“Ba mươi phút dễ dàng quá, có gì đâu.” Các con coi thường nó đó. Tu rồi mấy con
coi thường ba mươi phút đồ bỏ, mà bây giờ một phút mấy con thấy không có chuyện
dễ với nó đâu. Cho nên cái sự tu tập là phải như vậy. Tu tập mới thấy được cái
khó của lúc mới tu, và cái khó của tu lâu.
Cái khó của tu lâu nó có cái khó
của nó, mà cái mới tu nó có cái khó của mới tu, chứ không phải nó dễ, nó không
dễ đâu. Đợi khi nào tu xong rồi nó dễ. “Trời đất ơi! Tưởng gì chứ Tứ Thần Túc,
tưởng gì chứ Tam Minh, tôi làm cái rẹt, biết hết.” Nhưng mà tự mình tu rồi. Còn
bây giờ nói về Tam Minh thì các con cũng như người mù, chứ có biết thứ gì.
Thật sự ra Thầy nói thật sự, khi
một người làm rồi, thì người ta coi như Tam Minh nó không có ra gì hết, chỉ là
một dạng lực ở trong thân chúng ta thôi, không có gì mà gọi là đặc biệt, vĩ đại
gì hết đâu. Nhưng mà ở ngoài nghe nói có Tam Minh: “Trời đất ơi! Ông này chứng
quả A La Hán ngon lành thiệt.”
Sự thật đâu có vậy, không có vậy.
Chính cái chỗ bất động tâm của mấy con, mấy con sống rồi mấy con mới thấy đó là
cái giải thoát của nó. Con thấy bây giờ chỉ trong vòng một giây, một phút mấy
con đạt tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, mà mấy con thấy một cái trạng
thái hiện ra bất động thanh thản thật sự.
(09:10) Chứ
bây giờ cái tâm bình thường của mấy con bất động thanh thản thì mấy con có nhận
ra, nhưng mà nó đâu phải vậy đâu mấy con, chưa đâu. Khi nó kéo dài ra nó khác
xa lắm. Nó thật sự bất động thật sự chứ đâu phải. Còn bây giờ mấy con nói bất
động, chứ người ta la tiếng cái nó động liền. Trời sét mấy con giật mình chui
dưới bàn nữa là khác. Có phải không? Mấy con thấy không? Bây giờ mình là người
bình thường mà, cho nên mình còn chấp ngã, cho nên mình sợ chết. Chớ mà nghe
cái rầm một cái là chui dưới bàn trốn liền, chứ đâu có dám ngồi ngoài không?
Cho nên cái hành động của một
người bình thường nó khác với cái người mà bất động của người tu chứng. Người
bất động bây giờ, mà Thầy nói thiên lôi bây giờ, cả một trăm ông thiên lôi
xuống đây, cầm tầm sét làm rầm rầm, ông ngồi trân trân, ông không sợ, bất động
của cái người tu chứng, nghĩa là ông không sợ.
Thầy nói như thế này để mấy con
thấy nè. Súng đồng đại bác mà kê nó pháo, vẫn ngồi bất động, không sợ gì hết.
Trong chiến tranh, các con biết, Thầy thì chưa có cái lực đó đâu. Trong chiến
tranh Thầy ngồi tu, mà Thầy chỉ có nhiếp tâm được thôi. Mà máy bay nó bắn
rocket ở trên cái chỗ cái am thất của Thầy, cái chỗ mà tượng Phật nằm đó, cái
thất của Thầy ở đó đó.
Mà máy bay ở ngoài ruộng mà nó
bắn vô, rồi lính nó khủng bố nó đi bố trong cái vùng này mà. Mỹ nó bắn rầm rầm
ở trong này. Bắn thì bắn, Thầy ngồi bất động. Chừng mà quân đội đến nó thấy:
“Cái ông này sao ông ngu quá vậy. Trời đất ơi! Ông không nằm xuống, nó bắn chết
ông thì sao?”
Thầy cứ ngồi trên cái tảng đá. Ở
trong cái thất Thầy có làm cái tảng đá, Thầy ngồi sừng sững đó, không đi. Nó đi
nó nói um sùm, nó la um sùm vậy đó, Thầy ngồi tu. Nó không bắt Thầy chút nào
hết, nó thấy Thầy tu mà. Nhưng mà nó thấy Thầy nó hoảng hồn, nó thấy Thầy ngồi
chong ngóc. Cái nhà Thầy đó máy bay bắn đạn lủng nhà thiếc, mà thiếc đen chớ
không phải thiếc này, lủng nát hết, mà Thầy không sao hết.
Thầy nói giới luật hay thiệt chớ,
thiền định cũng hay, nó nhiếp tâm an trú nó không lủng mình chút nào. Chứ còn
mấy con mà ngồi lơ mơ mà sợ nó là nó lủng mấy con hết đó. Tại vì mấy con sợ,
còn Thầy thì không sợ. Cho nên cái sức nhiếp tâm an trú nó có cái sự bảo vệ
con.
(11:12) Cho
nên Thầy nói làm sao mà cái nhà của mình lủng lỗ như vậy, vách như thế này lủng
lỗ hết. Mà cái thân mình làm sao mà nó tránh được đạn, được vậy chứ? Chắc có lẽ
là nó cũng xỏ vô mà điều nó bạt ra… Thầy nghĩ vậy chứ Thầy không biết, nhưng
mà điều kiện là Thầy ngồi bất động. Thì mấy con thấy Phật pháp nó vi diệu đến
cái mức độ, cái từ trường của nó đến mức độ như vậy. Mà chỉ đó là nhiếp tâm
thôi, nhiếp tâm an trú.
Mà bây giờ nhiếp tâm an trú của
mấy con như vậy, là chúng bắn đổ ruột đó chứ ở đó! Có phải không? Còn nhiếp tâm
như Thầy không có vọng tưởng. Các con nghe nói Thầy lên trên Chân Không, Thầy
tu với huynh đệ ở trên đó, tu pháp tri vọng chứ gì? Ba mươi phút không niệm
khởi. Còn bây giờ mấy con một phút có niệm rồi, thì mấy con nghĩ sao ba mươi
phút với Thầy, có phải không?
Nhưng mà một phút của mấy con
không niệm bằng ba mươi phút Thầy không niệm. Bởi vì Thầy đã sẵn ở trong cái
đời trước của Thầy rồi, cho nên cái sự nhiếp tâm của Thầy nó dễ dàng. Còn mấy
con, một niệm của mấy con dụng công. Còn Thầy từ ba mươi phút trở lên Thầy mới
dụng công, nó khác.
Tu sinh Thiện Tâm: Tự
nhiên hả Thầy?
Trưởng lão: Nó tự
nhiên lắm c. Bởi vậy ngồi là nó không niệm. Làm như Thầy tu hồi nào đâu Thầy
cũng chẳng biết. Lên đó huynh đệ ngồi rung đùi hết, còn Thầy không rung, các
con hiểu chưa? Đó là cái duyên của Thầy mà. Cho nên nhờ đó mà Thầy tự tu tự
chứng. Chứ còn cỡ như mấy con mà bây giờ mà đem một đống tạng kinh Nguyên Thủy
ra mà nghiên cứu chắc tu trật lất hết. Các con hiểu chưa? Nó chưa có đủ. Còn
cái sức định của Thầy nó đã tiền kiếp nó đã có như vậy rồi. Cho nên Thầy biết
nó rất quý, nhiếp tâm an trú nó rất quý.
Vậy mà Thầy dạy mấy con mà mấy
con tu không được thì mấy con dở quá, nói thiệt dở thiệt dở, đem cái pháp quý
báu vô cùng. Thầy nói như vậy không phải là nói Thầy hay đâu, mà để cho mấy con
thấy cái lực của phương pháp nhiếp tâm an trú. Mà trong lúc đó Thầy có định
đâu, trong thời chiến tranh mà. Cho nên vì vậy mà Thầy ngồi, mà súng đạn bắn
vậy mà không rớt trúng viên nào Thầy thì cũng là. Thầy hồi đó Thầy gan dạ lắm,
Thầy không có sợ chết. Thầy nói: “Chết
cũng là một đời tu hành của mình thôi.”

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét