298- NIỆM HIỆN TẠI KHÔNG TỐT
(26:26) Trưởng lão: Rồi! Con về,
nỗ lực đi con. Con Pháp Châu, con chia ra mười lăm phút để nhiếp tâm phải không
con? Con lên đây đi. Xá Thầy thôi con.
Tu sinh Pháp Châu: Con
kính bạch Thầy! Thầy có thể cho con xả tâm thanh thản, an lạc, vô sự. Con ngồi
thấy không ổn. Ngồi vô cái là hôn trầm với lại cái chuyện lung tung là vẫn còn.
Con nhiều lúc là tác ý thấy không được. Nhưng từ bữa Thầy cho con đi Thân Hành
Niệm tới giờ, con chấp hành nghiêm chỉnh là mười lăm phút là một lần. Nhưng mà
con đi tất cả mọi cái, nhiều lúc là hắn thúc dục con muốn đi cả ba mươi phút
nhưng mà con nói không được. Thầy cho mười lăm phút là mười lăm phút.
Trưởng lão: Cho nó
thuần.
Tu sinh Pháp Châu: Mà con
thấy nó cũng khỏe. Bệnh nó cũng ổn không có gì cả. Hôn trầm nó không có và các
cái niệm khác nó không khởi nữa. Nhưng thỉnh thoảng nó có cái xẹt vào cái thì
trong lúc con đi thì nó xẹt vào đấy thì Thầy cho con biết con có nên dừng lại
để mà?
Trưởng lão: Coi như
là con tập mười lăm phút, cẩn thận, kỹ lưỡng trên pháp Thân Hành Niệm hoàn toàn
không cho nó niệm. Khi xả ra nghỉ mười lăm phút thì có niệm gì cũng được không
sao, nhớ không? Còn khi mà khép vô để tu tập pháp Thân Hành Niệm để nhiếp tâm,
thì giữ gìn không có cho niệm xẹt nào hết, thì như vậy mới có chất lượng con.
Ráng tu tập, lấy mười lăm phút làm cái chuẩn để cho mình nhiếp tâm ở trong cái
pháp Thân Hành Niệm, nhớ không? Tập nữa, tập nữa để cho hoàn toàn là không có
niệm mới được. Khi nào không có niệm rồi sẽ trình cho Thầy.
Tu sinh Pháp Châu: Thưa
Thầy! Khi mà nó xẹt vào thì khi đang tu tập nó xẹt vào thì nó xẹt vào. Khi ngồi
xuống nó không xẹt, nhưng khi đứng dậy để thực hiện các cái tác ý là nó xẹt vào
liền. Thầy dạy cho con để …
(28:45) Trưởng lão: Ờ! Bây giờ
cố gắng, thì Thầy nói cố gắng nhiệt tâm hơn nữa, nhất định là không cho xẹt,
hoàn toàn phải tỉnh táo ở trên mười lăm (phút ở) trên Thân Hành. Đã nó có xẹt
là biết rồi phải không? Bây giờ nhất định cái thời kế đó, nhất định là tu tập
không có cho nó xẹt nữa. Rồi kế đó nữa, cứ tập hoài không cho xẹt. Quyết tâm
cái nỗ lực quyết tâm của con đó, thì cái quyết tâm đó nó sẽ không xẹt được. Có
vậy đó thì mười lăm phút con còn vững. Chứ mà nó cứ có xẹt có xẹt đó thì buộc
lòng Thầy phải cho con lui trở lại có mười phút thôi, mất năm phút đó.
Cho nên vì vậy mà cố gắng tăng
cái sức mà nhiếp tâm của con hơn trên cái pháp Thân Hành Niệm. Để mười lăm phút
đó củng cố mà không thay đổi thì phải không niệm. Lẽ ra thì Thầy có niệm thì
Thầy sẽ cho con lui đó. Nhưng mà Thầy thấy con bây giờ là tu tập như vậy là
không có hôn trầm thùy miên, đi pháp Thân Hành Niệm rồi. Cho nên do đó ở trên
mười lăm phút này, cố gắng hơn nữa là không có cho niệm trong thời này, rồi con
sẽ trình báo cho Thầy hay.
Tu sinh Pháp Châu: Kính
bạch đức Trưởng lão! Con tập xong rồi, thì trong ba mươi phút xong rồi con thấy
tỉnh táo rồi, con đi thư giãn thôi. Lúc đầu đi thư giãn nhưng mà con ngồi lại
thì chỉ được mươi phút, chứ mà ngồi lâu quá nó không thể ngồi được, là con cứ
đi, mà đi từng nào nó cũng thích, tỉnh th.
Trưởng lão: Vậy là
được, không có sao.
Tu sinh Pháp Châu: Ngồi là
nó không cho ngồi, cứ đi thôi.
Trưởng lão: Thì bây
giờ con cứ đi. Rồi mai mốt đây rồi còn con sẽ, khi mà con dẹp sạch ba cái hôn
trầm thùy miên rồi, mặc sức mà ngồi.
Tu sinh Pháp Châu: Dạ!
Trưởng lão: Bây giờ
ngồi xuống nó buồn ngủ, cho nên bây giờ cứ tập đi. Đi chừng nào mà hoàn toàn nó
không còn có cái bóng dáng ngủ nữa, coi như nó lui hết, nó chạy mất hết rồi,
thì chừng đó mặc sức ngồi nó cũng không có tới đâu mà sợ, hiểu không? Nhất là
cái nhiếp tâm mà an trú cho được rồi đó thì cái hôn trầm, thùy miên nó sẽ theo
đó mà nó cuốn gói nó đi. Rồi con về con tập lại cho kỹ lưỡng đi con.
(30:55) Gia
Lộc đâu con? Con thì cái thân nghiệp nó có bệnh, nhưng mà cố gắng nhiếp tâm
theo cái sức của mình thôi, để cho nó đạt được cái chất lượng như Thầy nãy giờ
dạy. Con làm được không con? Cố gắng đi! Bởi vì đã quyết tâm tu rồi thì phải
tập cho được. Chớ đừng có, có lúc thì mười lăm phút, có lúc hai mươi phút.
Không! Chọn lấy năm phút hay là
bốn phút hay là ba phút. Tập hoàn toàn chủ động điều khiển được ở trên cái thời
gian ngắn nhất của cái sức của mình để không có một niệm. Đó là cái căn bản
nhất mà như hồi nãy giờ Thầy đã nói. Rồi tập như vậy và cũng chính như vậy đó,
chính mà tập được như vậy đó, thì con sẽ đuổi được bệnh ở trong thân con. Nhiếp
cho được rồi sẽ đuổi nó mới được.
Thì hiện bây giờ con thấy đi kinh
hành đuổi được bệnh, thì nên đi kinh hành để đuổi được bệnh. Còn đi kinh hành
mà chưa đuổi được bệnh thì tập nhiếp tâm trong hơi thở hoặc tập nhiếp tâm trong
cánh tay của mình. Để rồi có cái sự nhiếp tâm chặt chẽ, rồi sau đó sẽ đẩy lui
bệnh.
Con vọng tưởng còn nhiều quá, nhớ
cả lúc còn nhỏ cũng nhớ lại thì đó là vọng tưởng quá động. Đã “quá khứ không
truy tìm” mà con lại truy tìm ở trong quá khứ nhiều quá, thì do đó nó không có
được. Cho nên vì vậy mà bây giờ làm sao bây giờ? Tự nó nó khởi ra chứ, tự nó nó
nhớ lại hồi xưa chứ, chứ con đâu có muốn, phải không? Bụng con thì đâu có muốn
nó vọng vậy, mà tự ngồi đây rồi nó nhớ, hay tự tu rồi bây giờ nó yên lặng, rồi
nó nhớ ra.
Cho nên vì vậy thì con phải nhiếp
tâm cho cẩn thận, cho kỹ lưỡng hơn để cho nó đừng có khởi ra. Coi như nó luôn
luôn lúc nào cái pháp nhiếp tâm nó làm cho vắng bặt. Trong cái niệm quá khứ
cũng như cái niệm hiện tại cũng như một cái niệm tương lai, nó không bao giờ
khởi trong đầu của con nữa.
(32:57) Chẳng
hạn như cái niệm hiện tại. Các con biết cái niệm hiện tại là như thế nào không?
Trong hiện tại con tu, bước đi kinh hành đó là hiện tại. Nhưng mà cái niệm hiện
tại như thế nào: “Chà bây giờ mình đi như thế này là tốt quá!” Đó là cái niệm
hiện tại của con. Nó đi tốt nó đi, chứ sao lại khởi niệm lên chi vậy? Có phải
không? Thì cái đó là cái niệm hiện tại, quá khứ, hiện tại và vị lai.
Cho nên người ta cứ ngỡ rằng hiện
tại là tốt, nhưng mà trật, cái niệm hiện tại không tốt mấy con. Mình đang sống
trong hiện tại là tốt. Mình có cái phương pháp nhắc nó, để cho nó sống ở trong
cái thời gian hiện tại của nó, đối tượng của nó thôi. Chứ còn mình nhớ: “Ờ, bữa
nay tu như thế này, đi thế này, bước đi như thế này. Nó biết như thế này, tức
là nó biết trong cái hiện tại mà nó lại khởi ra cái niệm biết, đó là cái niệm
hiện tại. Thì cái niệm hiện tại nó cũng là động con đó, chứ không phải không
đâu.
Cho nên vì vậy mà cố gắng tập lại
cho kỹ lưỡng. Bởi vì ở đây con nói về quá khứ thì Thầy phải nói về cái hiện tại
và cái niệm tương lai. Mình lo lắng, không biết rồi mình bệnh đau như thế này,
không biết là tu được không, đó là cái niệm tương lai. Tất cả những cái này đều
là dừng lại, chỉ còn biết ở trong cái phương pháp đang tu mà thôi, cái phương
pháp đang tu. Biết cái phương pháp, có phương pháp, ôm phương pháp. Nó là cái
phao, nó là chiếc bè để mà chúng ta vượt sông. Cái phương pháp đó là chiếc bè
để vượt sông.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét