299- QUA SÔNG BỎ BÈ NHƯNG GIỚI LUẬT PHẢI
GIỮ
(34:26) Trưởng lão: Cho
nên khi mà các con vượt qua cái dòng sông đó rồi, thì cái pháp đó là cái bè đưa
các con qua rồi, thì các con bỏ cái bè đó chứ không có. Nhưng mà về cái giới
luật thì lúc nào mấy con cũng sống, chứ không thể nói giới luật là cái bè, các
con hiểu chưa? Cái bè là cái hơi thở mấy con nhiếp tâm, đến khi Tứ Niệm Xứ thì
bỏ cái hơi thở ra, chứ không thể cứ ôm hơi thở thì không được. Cho nên có pháp
là cái bè, mà có pháp là không phải cái bè.
Cũng như bây giờ con ăn ngày một bữa, tức là giới luật con giữ
gìn như vậy. Mà bây giờ con qua sông rồi, con ăn ngày ba bữa thì không được.
Mấy con lại còn nghiêm chỉnh hơn thì nó mới được chứ. Đâu có ăn phi thời kiểu
gì kỳ vậy? Phá giới luật à? Như vậy là cái thân hành đâu còn có nữa phải không?
Cái thân hành đâu có nữa.
(35:11) Cho nên vì vậy mà con phải ráng tập
rồi trình lại cho Thầy. Theo Thầy thấy con nên tu, nên tu không có được nhiều.
Nên tu chừng năm phút thôi. Cố gắng. Con làm năm phút nhiếp tâm được không? Cái
sức nhiếp nổi không?
Tu sinh Gia Lộc: Dạ! Nhiều khi năm phút nhiếp cũng chưa nổi nữa Thầy. Thậm chí
có một phút nhiếp cũng không nổi nữa.
Trưởng lão: Trời đất ơi! Như vậy là thôi, đem mà đập chết cho rồi đi.
Tu sinh Gia Lộc: Nhưng mà có khi thì nó nhiếp cũng được mười mấy, hai chục
phút, mà thường thường những cái vọng niệm. Kính thưa Thầy! Nếu như mà vừa có
vọng niệm thì con xả ra con nghỉ liền, được không Thầy?
Trưởng lão: Cũng được! Nhưng mà có điều kiện thôi kiểu con tu, thôi
rồi trở về Thọ Bát Quan Trai lại đi. Chứ bây giờ lên cái lớp người ta tu, người
ta nhiếp tâm một phút mà có khi được khi không thì thôi. Trở về Thọ Bát Quan
Trai mình tu đủ thứ hết. Lúc thì nó có niệm thì mình xả ra mình tu lúc khác, có
gì đâu? Thọ Bát Quan Trai tới bao giờ hết … dám chịu xuống đó … Xuống đó mắc
cỡ với huynh đệ này quá. Trời đất ơi! Tôi cũng đang học cái lớp này mà bây giờ
cho tôi xuống lớp, tôi học cái Thọ Bát Quan Trai giống như mấy người cư sĩ
ngoài kia thì chắc tôi chết.
Thầy nói thật sự ra cái trình độ của con là cái trình độ đang ở
trong cái lớp Thọ Bát Quan Trai. Mà giờ muốn lên cái lớp này là mình phải nỗ
lực tu cho thật sự. Chết bỏ. Chứ cái bệnh con Thầy thấy chắc cũng sắp sửa chết
rồi, còn cái gì nữa mà sợ. Bất quá ở đây chôn đi cho rồi, có gì đâu mà sợ. Chứ
nó bệnh như thế này thì làm sao?
Thì không tu nó cũng chết, mà tu thì nó cũng chết, thôi cứ tu
cho nó chết đi. Thì bây giờ tu thật sự tu. Ở trên lớp này nhiếp tâm. Thầy bây
giờ, thay vì người ta Thầy cho một phút, con nhất định phải năm phút cho Thầy,
không được vọng tưởng. Về tập, mà hễ có vọng tưởng rồi đến đây biết.
Một là đi xuống lớp Thọ Bát Quan Trai tu, muốn còn sống. Hai là
nằm đây cho Thầy, Thầy đập cho chết cho rồi. Thầy hỏi: “Nhiếp được không?” Mà
nhiếp được thì Thầy không đánh, mà nhiếp không được Thầy đánh. Cứ mỗi lần mà
Thầy bảo bây giờ nhiếp cho được năm phút, nhiếp đi Thầy ngồi đây. Mà nhiếp
không được, mà có niệm trong đó, Thầy đánh cho một roi. Rồi bắt đầu nhiếp lại
mà nhiếp không được, Thầy đánh roi nữa. Ngồi đó sợ roi quá thì mới nhiếp được.
Mà nhiếp được là nhờ sợ roi, chứ đâu phải nhờ sợ Thầy, có phải không? Thì con
chỉ còn nước trị như vậy thôi.
(37:21) Tu sinh Gia Lộc:
Kính thưa Thầy! Ban đêm mà con không có đi kinh hành ở trong cốc mà con muốn đi
ra ngoài thì con tác ý câu: “Nguyện tất cả chúng sanh tránh đường cho
tôi đi”. Đi ở ngoài mà không dùng đèn pin được không Thầy?
Trưởng lão: Được chứ sao, con có tâm tha thiết được. Nhưng con đi ở ngoài
con không sợ ma à?
Tu sinh Gia Lộc: Dạ, không! Con ở trong khu thất trống, người ta về hết còn
có mình con cũng đi vòng vòng gần mất cái mộ đó con đi.
Trưởng lão: Không sợ gì hết? Vậy là tốt rồi. Vậy là tốt, vậy thì phải
nhiếp tâm cho được. Gan dạ như vậy thì phải gan dạ nhiếp tâm nữa thì sẽ tốt
thôi. Được rồi, như vậy thì đi kinh hành con tác ý như vậy, rồi con cứ đi, con
không có lo. Bởi vì trước khi mình đi là mình kêu gọi: “Tất cả chúng sanh hãy
tránh đường cho tôi đi. Xe của tôi chạy mà mấy người ở giữa đường thì tôi cán,
tôi đã báo trước.” Có phải không? Con đã báo trước rồi thì con đi, con không
sợ.
Cho nên vì vậy mà theo Thầy thiết nghĩ, mình có khởi được cái
niệm Từ của mình rồi thì mình nỗ lực mình đi để mình tránh được cái hôn trầm
thùy miên, con hiểu chưa? Cho nên trong cái vấn đề mà tu tập thì mấy con phải
nỗ lực hết mình. Thầy nói thì cho nó vui vẻ như vậy, chứ sự thật ra Thầy thấy
cái khả năng của mấy con đó, chỉ cần vét hết ra thì mấy con sẽ làm được. Thầy
nói như vậy, có nghĩa là Thầy biết cái khả năng con làm được cái chỗ nào.
Nếu mà để con mà không có chịu nghe lời Thầy, mà con lơ mơ thì
nó phí cái thời gian, tuổi đời của con rất tội, phải không? Cho nên con phải nỗ
lực thực hiện cho thật sự, năm phút nhiếp tâm cho được. Thầy không cho một phút
nữa. Người khác Thầy cho một phút, con năm phút, về nhiếp cho được. Mà nói láo
thì Thầy bắt ngồi đây với Thầy đó, chứ không phải. Thầy bắt nhiếp tâm đàng
hoàng, ngồi đàng hoàng. Cứ mà có một niệm nào mà xảy ra trong năm phút là bị
đòn đó.
Đào luyện cho người học trò mình, ông Thầy ông phải cực chứ sao?
Thì Thầy phải chặt cây tầm vông, chứ Thầy đâu có chặt cái cây roi mây làm chi?
Thầy chặt cây tầm vông, coi theo Thầy là phải trị thôi. Cái đó là cái nghiệp.
Thầy đánh con đau chứ làm gì Thầy, nhưng mà đánh cái nghiệp cho con sợ để mà
con nỗ lực tu, hiểu không? Nghiệp dày quá mà, phải đập cho nó bay cái nghiệp đó
đi.
(39:37) Thôi ráng đi, ráng tu tập đi. Rồi
con về ráng tu tập năm phút nhiếp tâm. Một buổi chỉ có tu năm phút, rồi nghỉ
năm phút, tu tập lại năm phút, đúng ba mươi phút như mọi người ba mươi phút. Nỗ
lực thật sự, thật tình, đem hết, chết bỏ. Giờ nó có đau nhức cách gì đi nữa cứ
nhiếp ở trong hơi thở, trong cánh tay, trong bước đi của con thì phải tập trung
kỹ lưỡng hẳn hoi.
Không có được để tâm mình nó chạy xiên chạy xẹo, bên đây niệm
này niệm kia. Trời đất ơi! Tới giờ này mà tu mà nó còn nghĩ cái chuyện mà quá
khứ hồi còn bé tí tị, thì Thầy không biết làm sao nói nữa. Giờ này mà còn nghĩ
cái chuyện đó thì thôi quá tệ. Cho nên không có được. Phải tu tập thật kỹ, có.
Trưởng lão: Ờ! Còn một số bài nữa Thầy sẽ cất đây. Bữa khác Thầy sẽ gặp
mấy con. Bây giờ Thầy phải đi ra ngoài Ban Tôn giáo của huyện để làm giấy phép
xin để cất cái trường học và cất cái khu cho những cái người mà, mấy con mà lớn
tuổi rồi đó, dưỡng lão. Cho nên mấy con ở dưỡng lão mà tu học.
Cho nên vì vậy mà để rồi, lần lượt rồi Thầy sẽ gặp lại mấy con,
Thầy sẽ hướng dẫn cặn kẽ cho mấy con tu tập mấy con. Bốn giờ Thầy phải ra Thầy
gặp để mà bàn bạc vấn đề này cho nó yên. Chứ còn mình muốn cất nhà, cất cửa
hoặc là làm trường học này kia là đều là phải thông qua của Nhà nước. Nhà nước
cho phép mới làm, Nhà nước chưa cho phép chưa làm.
Nhưng mà cái lớp học đó, chúng ta cất ở bên ngoài. Chứ nếu mà ở
trong Tu Viện chúng ta thì không sao. Chúng ta cất ở bên ngoài là để chúng ta
cho bà con chòm xóm chúng ta, ở trong cái khu chúng ta họ đến họ học đạo đức.
Chúng ta làm lợi ích. Bởi vì bây giờ Nhà nước gọi chúng ta là tôn giáo văn
minh, chứ không phải là tôn giáo cố cựu. Nó văn minh là nó phải tiến tới. Cho
nên cái chùa chúng ta, cái Tu Viện chúng ta nó sẽ có những cái lớp học mấy con.
Nó có những cái lớp học. Lớp học đó cũng như chúng ta học đạo đức thì người dân
ở ngoài người ta không có thể người ta vào đây người ta học được.
(41:47) Cho nên vì vậy buộc lòng thì mình
phải cất cái trường lớp ở ngoài, cho mọi người dân ở trong thôn, xóm, ấp ở
trong cái huyện, cái xã này. Người ta muốn học đạo đức, người ta đến người ta
học, để giúp cho người ta sống cái đời sống đạo đức, để làm giảm đi những cái
tệ nạn của xã hội. Bởi vì xã hội bây giờ những cái tệ nạn nó quá nhiều. Chỉ có
tôn giáo chúng ta mới có những cái nền đạo đức đó. Thì đây là cũng là một cái
tốt, nhưng mà nó lại cực Thầy hơn, cực Thầy. Nhưng mà cái vấn đề mà thủ tục
Thầy thấy mình làm không có sai. Chớ mình cũng chưa biết, nhưng mà mình làm để
mình giúp dân, giúp nước.
Còn cái phần mà các con sẽ sau này tu xong thì mấy con sẽ đứng
lớp mấy con dạy mới được. Chúng ta có những cái nhân sự, có những cái người làm
tất cả những công việc sau này. Cho nên một mặt thì đào tạo nhân sự, kêu là đào
tạo giảng sư. Rồi một mặt thì lo xây dựng trường lớp. Các con thấy Thầy làm
nhiều lắm. Mai mốt Thầy chết sớm, làm quá thì phải chết. Thôi con về con, ráng
tu tập năm phút. Con Thầy thấy, cái kiểu của con sống không dai đâu mà không
ráng tu tập.
Tu sinh:
Kính thưa, toàn thể chúng tăng bạch Thầy. Dù con cũng chờ Thầy cho con biết về
vấn đề về sự tu học của con trong tuần qua. Nhưng mà thôi thì giờ ngắn ngủi
Thầy bận công việc thôi để chờ tuần sau.
Thì hôm nay trước khi Thầy rời khỏi đây, con có một số vấn đề mà
cần thưa trình với Thầy. Có một vị Thầy, pháp danh là Chí Đạo muốn xin ngày mai
này hợp thành tăng đoàn chúng con để làm cái lễ sám hối. Thầy có cho phép hay
không?
Trưởng lão: Cũng được con. Cứ làm cái lễ sám hối thì tốt. Biết sám hối,
biết phát lồ ra những cái lỗi lầm của mình thì được, Thầy cho phép con. Được.
Tu sinh:
Dạ! Con đội ơn Thầy.
Trưởng lão: Thôi bây giờ Thầy sẽ rời khỏi đây. Thầy chào mấy con.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét