301- NHIẾP TÂM PHẢI ĐẠT CHẤT LƯỢNG
(00:00) Tu sinh: Chúng con
kính chào Thầy!
Trưởng lão: Hôm
nay mấy con nghe tập lại kỹ lưỡng, rồi những cái điều mấy con viết ở trong này,
thì dù trong một buổi tu tập cũng ráng cẩn thận tập cho nhiệt tâm mình, ở trong
cái sự nhiếp tâm trong cái hơi thở cho nó đạt được cái chất lượng. Điều đó là
điều Thầy mong ước mấy con làm được như vậy.
Bây giờ thì tới Gia Hạnh con.
Trong giấy này thì con ghi chép tu trong mười năm phút, rất tốt và cách thức xả
thoải mái, rất dễ dàng. Từ bữa tới nay thì con tu tập như thế nào con trình cho
Thầy con.
Tu sinh Gia Hạnh: Dạ thưa
Thầy con ngồi thấy nó thoải mái như vậy, con ngồi luôn ba mươi phút. Nhưng mà
trong lúc ba mươi phút đó thì vài thời nó có thời thì nó cũng nhá lên, thành ra
con trình với Thầy ví dụ như con tu tập như vậy nó có được không? Hay là bây
giờ con phải chia làm hai hay là như thế nào?Trưởng lão: Con phải chia làm hai đó
con. Chia làm hai để cho nó hoàn toàn nó đạt được cái chất lượng. Đừng có một
niệm nào xẹt vô hết. Mình cứ nghĩ là mình tu tập vậy nó sẽ bớt, nhưng mà nó đã
có niệm thì nó không bớt đâu.
Tu sinh Gia Hạnh: Thưa
Thầy thì nhiều khi nó cũng ngầm ngầm hoài, bị vì mình tác ý nó liên tục quá,
chớ mình hơi thở mình bám chặt quá thì nó cũng khó, nhưng mà nó cũng hơi gợn
gợn lên vậy đó.
Trưởng lão: Coi
như là mình hoàn toàn là mình nhiếp phục hoàn toàn đừng có cho nó gợn, để cho
hoàn toàn nó nằm im re đó, cái đó là cái chất lượng của sự tu tập nhiếp tâm.
Chứ nó hơi gợn gợn lên là mình biết, mặc dù nó cái niệm nó không có hiện hình,
hoặc nó lôi mình được, nhưng mà nó gợn lên mình biết. Tức là cái sức tỉnh mình
còn. Nhưng mà nó còn hoạt động, nó có gợn.
Còn mình nhiếp sao mà cho nó
không hoạt động được, nó tê liệt hoàn toàn. Thì một thời gian sau nó quen rồi,
con sẽ tăng lên nó dễ, nhất là trên Tứ Niệm Xứ nó không có pháp đó. Cho nên nó
đã quen đi được nó mới ở trên Tứ Niệm Xứ thì mới được, chứ còn không khéo ở
trên Tứ Niệm Xứ thì nó không có pháp, không pháp dắt nó. Chỉ có cái an trú ở
trên bốn chỗ thôi. Thì do đó nó dễ vô lắm! Mà bây giờ mình nhiếp không chặt thì
chừng đó nó hiện ra. Cho nên rất chặt, hôm nay cái lúc nhiếp tâm ban đầu này
cho rất chặt chẽ.
Tu sinh Gia Hạnh: Như
vậy thưa Thầy là con bám chặt như vậy, với con tác ý như vậy thì nó cũng khít
chặt quá, được
không Thầy?
(02:28) Trưởng lão: Ờ được
con, nó khít khao, nhưng mà con chia ba mươi phút là mình làm hai lần. Con cố
gắng con tập như vậy chất lượng nó rất cao, không bao giờ cho nó xẹt vào một
cái niệm nào hết. Nó nhá một cái gì cũng không được hết, hoàn toàn nó chỉ còn
duy nhất một cái hơi thở với cái tâm của mình thôi, ráng tập mười năm phút phải
giữ nó.
Tu sinh Gia Hạnh: Thưa
Thầy thí dụ ngoài cái ba mươi phút ngồi nhiếp tâm đó, thí dụ như con đi Thân
Hành Niệm thêm ba mươi phút nữa được không?
Trưởng lão: Được,
cái đó là mình tập thêm để cho cái sức tỉnh nó thêm thôi. Chứ còn sự thật cũng
như cái nhiếp tâm đó là cái mục đích chính cái chỗ đó là mười năm phút của
mình. Còn cái kia là mình tập phụ thôi, để cho cái khoảng thời gian ba tiếng
đồng hồ trong một buổi, một thời tu được trọn vẹn. Nhưng cái chính của nó là
mười năm phút, còn cái kia là phụ.
Tu sinh Gia Hạnh: Bao
nhiêu cũng được hả Thầy?
Trưởng lão: Bao
nhiêu cũng được hết con.
Tu sinh Gia Hạnh: Cỡ
một tiếng cũng được?
Trưởng lão: Cũng
được nữa.
Nhớ kỹ chỉ có mười năm phút là
cái chất lượng của con phải đạt, có vậy thôi. Còn cái kia là mình phụ thôi.
Cũng như mình xả tâm, mình ngồi chơi xả tâm trên Tứ Chánh Cần vẫn được hết.
Tu sinh Gia Hạnh: Muốn
đi Thân Hành Niệm thì cũng tốt?
Trưởng lão: Cũng
tốt Thân Hành Niệm cũng tốt hay hoặc là luyện cái nghị lực của mình mươi bước,
ngồi xuống hít thở năm hơi thở. Còn mà luyện được cái Thân Hành Niệm thì càng
tốt, để cho nó sau này mình tu tập nó dễ dàng hơn. Ráng cố gắng con! Thầy thấy
coi vậy chứ mấy con có cơ bản lắm đó. Coi vậy chớ nhiếp tâm được mười năm phút
là có người là khá lắm rồi.
Con còn hỏi thêm Thầy gì nữa
không con?
Tu sinh Gia Hạnh: Dạ
thưa Thầy, con chỉ trình Thầy vấn đề tu mười năm phút đó thôi.
Trưởng lão: Vậy
ráng cố gắng nhiêu đó thôi có chất lượng. Trong bốn thời mà thời nào cũng được
mười năm phút là Thầy mừng cho con.
(04:14) Phước
Tồn con! Có Phước Tồn không? Trong cái thời gian ngắn từ bữa mà Thầy gặp tới
nay con tu tập ra sao con, nhiếp tâm tốt không con?
Tu sinh Phước Tồn: Dạ
mô Phật về nhiếp tâm thì con cũng ở cái mức độ ngắn thôi, nhưng mà con thấy
chưa có được thuần thục.
Trưởng lão: Nghĩa
là nhiếp cho thật chặt nó không có niệm, mà nó chưa thuần thục tức là mình còn
dụng công nhiều đó con. Còn chừng nào mà nó mình thấy dễ dàng một cách nhắc cái
rồi mình ngồi tu, mà thấy nó bám trong cái hơi thở rất dễ dàng đó là nó đã
thuần. Còn nó chưa thuần là con phải dụng công dữ lắm đó.
Tu sinh Phước Tồn: Con
dụng công rất nhiều!
Trưởng lão: Như
vậy là con phải cố gắng dụng công để cho nó đừng có niệm. Bởi vì đừng có niệm
đó, thì cái sự mà nhiếp tâm mà như vậy đó, nó không có khởi niệm được đó thì nó
mới quen được cái chỗ không khởi niệm. Còn nó còn nhá một niệm, hai niệm là
không được. Cái chỗ này là cái chỗ mình tu chung chung thôi, tu cho biết thôi
chứ còn nếu đi sâu không được.
Cho nên hoàn toàn là không có
niệm. Cho nên Thầy nói lui tới chừng mà một cánh tay của mình, hay một hơi thở
thôi đó thì các con biết là Thầy dạy rất kỹ mà. Chứ không lý nào mà một hơi
thở, một cái cánh tay đưa ra, đưa vô thôi sao? Con hiểu không? Không lý nào mà
mình nhiếp tâm có một lần đưa ra, đưa vô vầy sao? Ít ra nó cũng năm lần như
vầy. Mà nỗ lực, nhiệt tâm tu tập năm lần đưa ra, vô như vầy, mà năm lần như vậy
là mình quá cái thời gian quá ít chứ đâu có nhiều được, con hiểu không? Còn năm
hơi thở mà có niệm khởi thì thật ra quá nhiếp tâm dở.
Cho nên vì vậy thậm chí mà Thầy
đem ra Thầy đưa cánh tay ra thôi, hay hoặc một cái hơi thở hít vô, thở ra thôi,
để cho nó đừng có niệm. Mục đích của Thầy là làm sao mà cho toàn bộ cái ý thức
của con nó nằm gọn, nó không có khởi một cái gì được ra hết. Do cái sự dụng
công mình đến tối đa như vậy! Cho nên đó là cái mục đích để mình đạt được cái
sự nhiếp tâm.
Thường thường là mình luôn luôn
lúc nào mình cũng vận dụng được cái pháp Như Lý Tác Ý nó kèm vô để mà nó dẫn.
Khi mà biết tâm mình còn vọng, nó còn niệm đó thì mình kèm với cái pháp tác ý.
Kèm với từng theo cái hành động của nó mà kèm vô, thì nó sẽ đạt được cái kết
quả của nó trong cái khoảng thời gian ngắn nhất mà mình đã đạt được cái chất
lượng, thì cứ tu như vậy thôi.
(06:32) Rồi
còn về cái phần mà bệnh của con, con thấy nó như thế nào, nếu mà nhiếp tâm
nhiều vậy thì cái bệnh nó có tăng không?
Tu sinh Phước Tồn: Dạ
kính thưa Thầy thì trong thời gian qua con thấy nó bớt nhiều.
Trưởng lão: Đó
là một cái nghị lực, cái gan dạ nó cũng làm giảm, cố gắng con! Đừng có sợ gì
hết, chết bỏ. Kỳ này là tu chứng thôi, mà tu không chứng là chết bỏ! Nhất định
mà mấy con cứ quyết định như thế này: ''Nhiếp
tâm không được thà chết chứ không tu nữa, uổng cuộc đời lắm!'' Bởi
vì mình tu mình quyết định mà. Mà Thầy ra đây mà Thầy hướng dẫn cho mấy con,
thì nhất định là mình chết, phải đạt cho được thôi! Để đền đáp cái công ơn của
Thầy. Thầy rất vất vả, cực khổ lắm mấy con, chứ không phải là Thầy dạy mấy con
mà Thầy sướng đâu!
Nghĩa là giờ phút nào Thầy cũng
bận công việc hết chứ không … Đó, thì mấy con biết như vậy đủ biết là Thầy rất
vất vả, cực khổ! Mà Thầy dạy mấy con rất căn bản, bởi vì Thầy biết con đường đi
rất rõ. Đi từ cái pháp nào, nhiếp tâm làm sao, làm sao mà đạt cho được? Thầy
biết! Mà mấy con cứ để nó vọng tưởng mà ra, vô, hôn trầm nó tới lui hoài thì
không được.
Mình có phương pháp mà, hôn trầm,
con thấy hôn trầm con có pháp Thân Hành Niệm. Tác ý hoài, ảnh ngủ sao được? Cứ
đi, cứ tác ý từng cái hành động làm sao ảnh ngủ? Nghĩa là trước khi nó muốn hôn
trầm, thùy miên mà trên cái pháp đó làm sao nó hôn trầm, thùy miên được? Không
làm sao được hết. Cho nên ôm chặt pháp mới dập nó xuống, một là tao chết, hai
là chứng đạo, có vậy thôi. Quyết định có một hướng đi thôi, bây giờ bỏ hết rồi,
không còn cái gì nữa hết. Ngày ngày lo tu tập, nó ngắn cái thời gian chừng nào
thì mấy con lại nghỉ sớm chừng nấy.
(08:12) Cũng
như mình tốt nghiệp, mình tu rồi, mình đâu có cần tu nữa mấy con. Chứ không
phải tu hoài, tu hoài, năm nào cũng tu hoài. Ờ, bữa nay tu, ngày mai xong rồi
chứng đạo xong, ngày mai chơi không có tu nữa. Ngồi đó tâm bất động, thanh thản
ngồi đó chơi suốt ngày, sướng vô cùng! Tới trưa ai cho mình ăn nấy, mình đâu có
thèm gì đâu nữa đâu, đâu có dục gì nữa đâu mà sợ. Cho nên cái người tu rồi là
cái người khỏe lắm.
Thầy vất vả là vì các con, chứ cỡ
mà không vất vả thì Thầy khỏe lắm, Thầy là người khỏe nhất. Bây giờ tu rồi,
muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống thì còn cái gì mà Thầy cực khổ
nữa?! Nhưng mà vì thương chúng sanh mấy con, vì khổ, vì thấy chúng sanh khổ quá!
Hở ra một chút thì giận hờn, phiền não, hở một chút cái thân này bệnh đau. Mà
Thầy nỡ lòng nào, nỡ lòng nào bỏ được mấy con. Cho nên cố gắng, cố gắng mà làm
công việc giúp mấy con. Mà mấy con tu nữa là mấy con cộng vòng tay của thầy trò
nắm chặt, để mà chúng ta giúp chúng sanh thoát ra cái biển khổ của nhân quả mấy
con, khổ lắm!
Cho nên mấy con ráng cố gắng, một
chết hai là chứng đạo, có sự quyết định như vậy! Đối với Thầy tu là phải vậy
mấy con. Nhất định là một là chết, hai là chứng đạo. Chết ở trong pháp, chứ đâu
phải là chết ngoài pháp, chết trong giới luật chứ đâu phải là chết ở trong dục
lạc đâu. Người đời người ta ăn uống này kia, rượu chè say sưa, rồi dục lạc đủ
thứ là họ chết trong dục lạc. Còn mình có chết trong dục lạc đâu mình sợ, hoàn
toàn là chết trong thanh tịnh. Cho nên thà chết chết ở trong giới luật, thà
chết chết trong pháp. Nhớ kỹ lời của Thầy dạy mấy con, nỗ lực tận cùng!
Tu sinh Phước Tồn: Mô
Phật, con sẽ cố gắng!
Dạ kính thưa Thầy con xin phép
hỏi thêm để trợ giúp cho cái việc tu tập con nó được tiến lên. Như về giới luật
thì con thấy, lúc trước Thầy có dạy là mỗi tu sinh đều về đây có được thêm cái
áo ấm để mà phòng khi có lạnh, nhưng mà con đây không có áo ấm, thì con có thể
giữ thêm thay cái áo ấm đó bằng cái áo thứ này được hay không thưa Thầy?
(10:18) Trưởng lão: Được,
coi như là đó là cái áo để khi mà trời lạnh mặc hai áo, cho nó ấm. Thay vì con
có cái áo ấm, tức là cái áo mà nó dày hơn, thì được không có sao hết. Coi như
là đây là một cái áo ấm, nghĩa là cái sức của con chịu lạnh nổi, cho nên hai
cái áo để mà mặc chồng lên khi mà trời lạnh. Còn khi không trời lạnh thì xếp bỏ
một bên đó, coi như đó là cái áo lạnh của con thôi. Được không sao hết.
Tu sinh Phước Tồn: Dạ
con sợ phạm giới cho nên…
Trưởng lão: Cái
đó là mình coi như đó là cái áo lạnh thôi, cái phần đó để mà phòng ngừa lạnh.
Chứ không phải là mình dự phòng để cái áo này nó rách rồi mặc cái áo đó, không
phải đâu. Mà nếu mà cái áo này mà nó lỡ nó rách rồi, thì vá nó tận cùng không
được thì để làm áo lạnh có gì đâu. Tại vì mình vá nó nhiều nó thành nó dày lên,
nó thành áo lạnh tốt. Cho nên cái đó là một cái tốt thôi, không có gì đâu con.
Coi như đó là cái áo lạnh của con, chứ không phải thừa. Nếu mà con mà thừa hai
cái mà con không có nghĩ nó là cái áo lạnh đó là con bị phạm giới đó, hai cái
áo rồi đó.
Tu sinh Phước Tồn: Dạ
con nghĩ nó là cái áo lạnh mà thôi.
Trưởng lão: Vậy
đó thì được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét