302- PHÂN BIỆT NHIẾP TÂM VÀ TỈNH THỨC
(11:19) Tu sinh Phước Tồn: Dạ
kính thưa Thầy thí dụ về việc nhiếp tâm thì con hiểu như cái từ nhiếp tâm như
thế này. Thứ nhất là nói nhiếp là giống như mình nhiếp áo vậy, để cho cái tâm
mình và cái hành động của cái thân mình nó dính chặt nhau, nó không rời. Giống
như cái miếng vải này với miếng vải kia nó dính nhau thì không có rời khi mình
nhiếp lại, thì đó là cái hiểu của con.
Trưởng lão: Đúng
đó con, bởi vậy Thầy nói nhiếp là làm cho nó dính lại đó. Cái tâm con, cái biết
của con nó dính với cái hơi thở cũng như người ta nhiếp áo vậy đó. Vậy thôi thì
nghĩ, như vậy hiểu vậy là đúng rồi. Nhiếp là làm cho nó dính lại đó. Nó dính
lại nó không có lỗ nào mà kẽ ra được hết, thì cái đó là nhiếp.
Tu sinh Phước Tồn: Dạ
kính thưa Thầy con hiểu thứ hai nữa, là cái từ tỉnh thức thì nó cũng tương đồng
với nhiếp tâm. Giống như là cái tỉnh thức nó sẽ, tâm con khi mà nhiếp vào trong
thân hành thì nó sẽ biết được cái thân hành nó thôi. Còn tất cả ngoài, cái vật
ở bên ngoài tác động vào, âm thanh thì nó không còn nghe. Và cái thứ ba nữa là
cái nhiếp tâm thì con hiểu cái thứ ba nó như vầy, là nó chỉ biết cái hành động,
cái thân hành của nó hiện tiền, ngay trong hiện tại.
Trưởng lão: Cái
như thế này để Thầy giải thích nhiếp là nó đang vận dụng. Nghĩa là cũng như bây
giờ mấy người nhiếp quần áo nè, họ đang vận dụng họ làm cây kim họ luồn lên,
luồn xuống phải không? Họ phải nhiếp để cho hai cái miếng vải nó dính nhau lại
phải không? Thì đó là đang vận dụng. Còn cái tỉnh thức, cái tỉnh giác đó nó
không có vận dụng, nó ngồi nó tỉnh bơ hà, con hiểu không?
Còn cái nhiếp này nó đang vận
dụng của cái biết nó, để cho nó dính với cái hơi thở. Cũng như một cái người
đang lấy cây kim mà vận dụng cho nó lên xuống, lên xuống với cái tấm vải, gọi
là nhiếp. Còn cái mà mình ngồi, mình không có cần vận dụng gì hết mà cái tâm
mình nó dính vô cái hơi thở thì cái đó khác rồi. Cái đó là tỉnh thức, con hiểu
không? Nó tỉnh thức ở trong cái hơi thở mà nó không có nhiếp.
(13:24) Còn
mình đang nhiếp mà tỉnh thức, thì mình tập để cho nó tỉnh thức đó. Cho nên mình
bây giờ mình phải nhiếp, tức là phải dụng, con hiểu không? Mình dụng đó. Con
thấy nè, dụng là cái pháp Như Lý Tác Ý phải dẫn nó hoài. Đó là coi như tôi cầm
cây kim mà tôi cứ đưa lên, đưa xuống như vầy hoài. Đặng cho cái miếng vải nó
dính, chừng mà bây giờ nó dính rồi, tôi buông ra. Bây giờ đó nó dính rồi, giờ
nó không có rời ra hai miếng này, thì đó là tỉnh thức. Tôi không có làm nữa, mà
giờ nó dính rồi thì cho nên đó gọi là tỉnh thức. Nó tỉnh thức trên hơi thở tự
nó dính vô rồi, con hiểu không?
Cho nên nó có cái khác nhau, chứ
không giống nhau đâu, cái nhiếp với cái tỉnh thức nó khác nhau. Nhưng mà nó cái
biết của mình nó tỉnh thức mình. Bây giờ nó chưa có đủ cái sức để mà nó dính
với cái kia, cho nên mình phải vận dụng cứ lên xuống, lên xuống hoài, phải
không? Còn bây giờ nó tỉnh thức rồi, bây giờ cũng như tôi nhiếp nó dính rồi,
tôi ngồi tôi chơi vậy chứ nó tỉnh, rồi con tức là tôi đã tỉnh thức. Con thấy
chưa?
Đó là cái tỉnh thức của cái chỗ
mà mình đã nhiếp tâm trong hơi thở. Cho nên khi mà an trú rồi đó nó mới tỉnh
thức, nó phải qua một cái giai đoạn. Bởi vì cái phương pháp của nó nhiếp đó thì
nó đang vận dụng dữ lắm, nó không có cho một cái niệm nào. Sau một cái thời
gian nhiếp vậy nó kín mít, nó như tường đồng vách sắt mà, nó không có một cái
gì mà nó hở ra được hết, con hiểu chưa?
Do đó bây giờ nó đã quen, đã
thuần rồi, bắt đầu đó nó an trú rồi. Tức là nó an trú là nó dính chặt hết rồi,
bây giờ tôi không cần mà nhiếp nữa rồi. Cho nên mình bỏ cái pháp nhiếp rồi, con
thấy bây giờ nó không nhiếp được. Thì bắt đầu bây giờ mới là tỉnh thức, tức là
an trú đó là tỉnh thức, hoàn toàn nó tỉnh.
Vì vậy mà đầu tiên mình mới vô
cái sự an trú, mình còn tác ý đó con, còn vận dụng nó, chứ chưa phải dám buông
đâu. Còn cây kim còn giữ đây chứ chưa dám đâu, chưa dám hở tay ra, sợ nó làm
cho hai miếng vải nó bung ra.
(15:23) Đó
cho nên vì vậy mà khi mà an trú hoàn toàn rồi thì không niệm nữa, tức là không
tác ý nữa, an trú được. Mà an trú được rồi người ta mới cho vô Tứ Niệm Xứ đó.
Con thấy ghê lắm chứ. Con thấy từ cái pháp mà nhiếp tâm cho đến cái sự an trú
được rồi, người ta xét được rồi, người ta cho vô Tứ Niệm Xứ. Mà nếu mà còn hôn
trầm, thùy miên, không niệm, tuy rằng an trú không niệm là còn vận dụng rồi.
Phải không? Mà bây giờ xả ra mà
nó không niệm, hoàn toàn nó an trú không niệm. Người ta đưa vào Tứ Niệm Xứ nó
ngồi im re từ ba mươi phút tăng lên một giờ rất dễ dàng con. Vì vậy mà sáu
tiếng đồng hồ người ta trên Tứ Niệm Xứ, người ta coi dễ lắm, nó không khó! Lúc
bây giờ là sắp sửa chứng quả A La Hán rồi đó. Chỉ cần Tứ Thần Túc nó đủ là coi
như là mình xong cái nội lực của mình là quả A La Hán ngay tại chỗ đó. Chứ sự
thật ra cái trạng thái tâm mà trên Tứ Niệm Xứ là A La Hán rồi, nhưng nó chưa đủ
thần lực. Từ ở trên Tứ Niệm Xứ, cái trạng thái bất động đó đó nó mới luyện thần
lực, nó mới có đủ Tứ Thần Túc, nó mới trọn vẹn cái quả A La Hán.
Cái kia chúng ta mới được phân
nửa thôi, nghĩa là phân nửa phần trăm. Lỡ chúng ta có chết thì chúng ta cũng
vào Niết bàn một cách rất dễ rồi. Nhưng mà chúng ta chưa làm chủ trọn vẹn được
cái thân, muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống, con hiểu không? Cho
nên phải có Tứ Thần Túc. Mà khi có Tứ Thần Túc, Tam Minh rồi thì cái ông A La
Hán này trọn vẹn rồi, ông đủ rồi, ông không còn thiếu gì hết.
Cho nên Tứ Niệm Xứ là nó đi được
phân nửa đường rồi đó con, phân nửa đường quả A La Hán đó. Cái trạng thái
mà bất động tâm, thanh
thản, an lạc, vô sự là trạng thái của bậc A La Hán. Mà đã nó
ngồi suốt sáu tiếng đồng hồ mà nó không niệm gì mà tự nó, tức là tự cái sức
tỉnh thức của nó, con hiểu không? Nó đâu có nhiếp nữa đâu, cho nên nó tự rồi,
nó tự nó sống ở trong cái chân lý đó rồi. Nó, đó là nó đạt được phân nửa của
quả A la Hán rồi, nó chưa trọn.
(17:17) Cho
nên nó hay lắm mấy con, con đường của Phật hay lắm! Chừng đó mấy con thấy, ráng
tu đi rồi mấy con sẽ biết.
Tu sinh Phước Tồn: Kính
Thưa Thầy còn cái nữa là con cũng nói về phần nhiếp tâm. Ví dụ như con tác ý
rồi con đưa cánh tay ra thì con sẽ đưa ra, và con chỉ, cái thân hành con biết
rõ cánh tay con đưa ra, và đưa vào. Nhưng mà lúc này con không có cảm nhận ví
dụ như là gồng lên để mà cảm nhận nữa. Mà con chỉ tác ý hiểu là, khi mà nhiếp
tâm, cái tâm mình nó sẽ dính trên cái tay của mình hành động đây, chứ nó không
có nhớ về cái phần cái cánh tay mà lúc ban đầu. Luôn lúc nào cũng hiện tiền,
nằm ở trên cánh tay hết. Giống như cái người mà đang nhiếp cây kim mà chỉ biết
thấy rõ ràng cái mũi kim nó đi tới đâu thôi, như vậy là có đúng không?
Trưởng lão: Đúng,
bởi vì đó là cái mình, coi như mình sử dụng, mình cột chặt nó ở trên cái sự tập
trung của mình, cột chặt nó trên cái hành động cánh tay đưa ra vô, thì đúng,
không có sao hết. Tùy theo mỗi người có một cái kinh nghiệm riêng tư để mà
nhiếp tâm.
Cũng như con hiểu như là một
người may để nhiếp cho hai miếng vải của họ dính lại. Thì do đó là cái nghĩ của
con đó, thì bắt đầu từ cái nghĩ đó nó qua cái kinh nghiệm bản thân của con để
mà nhiếp. Coi như con đã nhiếp hai miếng vải dính lại.
Còn người ta chỉ có gom tâm,
người ta tập trung người ta không nghĩ cái điều đó. Cho nên vì vậy mà người ta
đưa ra, đưa vô người ta cảm nhận được cánh tay đưa ra vô, con hiểu không? Mỗi
người có hiểu. Nhưng mà điều kiện hỏi Thầy, thì Thầy biết qua cái đặc tướng,
qua cái sự hiểu biết đó. Rồi qua cái đặc tướng kinh nghiệm của mình, qua cái sự
tập trung đúng sai, Thầy biết.
Cho nên Thầy giải thích cho con
hiểu để cho nó rõ, để cái sự hiểu đó đó mới chính là cái chỗ qua cái sự tu tập
mình nó mới có rút ra được từ cái kinh nghiệm tu. Bây giờ con nói qua kinh
nghiệm con tu rồi, đúng rồi, cái ông thợ may này nhiếp rồi, vậy đúng không có
sao đâu con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét