Thứ Tư, 29 tháng 3, 2023

307- TU TẬP CÓ CĂN BẢN, KỸ LƯỠNG

 


307- TU TẬP CÓ CĂN BẢN, KỸ LƯỠNG

(00:00) Trưởng lão: Ông thầy hiểu từng cái pháp, từng cái cách thức tu như vậy, mà dẫn dắt cho mấy con thì…​ Bây giờ mà ngồi tu, mà có niệm này ra vô thì ta trở về Tứ Chánh Cần để mà tu, mà ngăn…​ dùng cái tri kiến mà xả. Chứ làm sao mà nhiếp vô được? Còn bây giờ nhiếp được rồi, kéo dài được ba mươi phút rồi, còn an trú nữa? An trú có nghĩa là chúng ta bỏ từng chút, từng chút những cái pháp dẫn nó vô. Coi như là tháo dần cái dây dàng của nó ra để cho nó quen, rồi mình đi đâu, con trâu nó đi theo đó, cái tâm mình đi theo đó, được rồi.

Thì trong Thiền Tông nó nói việc Thập Mục Ngưu Đồ chứ gì? Đó, cách thức nó diễn tả vậy, đây là nhiếp. Nhưng mà ở trong đó nó không biết đi tới nữa. Ở Thập Mục Ngưu Đồ, nó không biết. Nó tới cái chỗ mà nhiếp tới đó rồi cái nó mất luôn hà. Còn ở đây, không! Chúng ta còn đi vào Tứ Niệm Xứ, rồi chúng ta còn luyện Tứ Thần Túc. Các con thấy nó xa, nó cách vô cùng không? Để mà làm chủ! Còn cái kia nó đi tuốt luốt rồi, nó vô Tưởng rồi, cái thôi hết rồi, nó hết biết đường đi rồi! Con thấy không?

Nó cũng nhiếp tâm như tường đồng vách sắt chứ không phải đâu. Nó…​ Ở bên Thiền Tông, nó dữ lắm chứ không phải…​ Nó tu ghê lắm chứ không phải không đâu. Nhưng mà nó đi tuốt luốt. Nó không biết pháp Tứ Niệm Xứ, nó ở trên đó nó tu, cho nên nó trật đường rồi.

Còn chúng ta nhiếp được mà chúng ta còn ở trên Tứ Niệm Xứ, cho nên nó không lọt vô Tưởng. Mà khi mà Tứ Niệm Xứ nó đạt được cái Bất Động Tâm của nó rồi, cái chân lý nó giữ, nó bảo vệ, giữ gìn được, chúng ta mới luyện Thần túc ở trên đó.

Các con thấy con đường của đạo Phật, nó cụ thể! Còn bên Thiền Tông, nó nói đâu cụ thể, rõ ràng đâu, chứ nó đâu làm chủ được sanh tử luân hồi. Nó nói vậy chứ, nó đâu có làm…​ Nó vô, lọt vô Tưởng rồi, thì nó…​ Bao giờ cái tâm tham, sân, si, nó cũng vẫn còn, nó đâu có hết. Còn chúng ta ở trên Tứ Niệm Xứ là nó quét hết cái tham, sân, si vi tế, nó quét hết.

Cho nên: “Trên thân quán thân để nhiếp phục tham ưu”. Mà nó nhiếp phục hết tham ưu, nó không còn tham ưu nữa. Nó tự nó nhiếp. Nó không phải nó còn cái niệm mà khởi ra tham ưu đâu. Nó nhiếp vô mà. Đã nói nhiếp phục tham ưu, mấy con nhiếp là nó chặt mà, nó nhiếp mà. Nghe nói nhiếp phục tham ưu, nó làm cho không còn tham ưu nữa thì nó đâu phải còn cái niệm. Nếu mà còn niệm thì nó còn tham ưu chứ. Còn này nó không còn niệm. Phải hiểu được từng cái danh từ của Phật, mới thấy được cái pháp của Phật nó vi diệu như vậy. Mà hôm nay Thầy dạy, nó cụ thể, nó rõ ràng. Thầy mong rằng mấy con nỗ lực tu tập đúng để tu chứng. Thầy sẽ dẫn tới nơi tới chốn.

(02:18) Thiện Hoa con, Thiện Hoa đâu? Cái việc con tu tập như thế nào con?

Tu sĩ Thiện Hoa: Dạ kính thưa Thầy, mới đầu con ham tu, con tăng quá nhanh mà thấy có kết quả nữa. À, nhưng mà sau này Thầy về, Thầy chỉ dạy cho các huynh đệ khác. Con chiêm nghiệm, con mới thấy là mình đã hiểu sai và tu trật. Cho nên bây giờ mình phải có phẩm chất, đặt cái căn bản lên phẩm chất. Đó là không phải là số lượng, không lo về số lượng. Cho nên con nghe lời Thầy. Bây giờ con tu tập căn bản lại từ đầu để cho từng bước cho nó chắc.

Trưởng lão: Ừ.

Tu sĩ Thiện Hoa: Dạ, con xin Thầy, con xin hỏi là trong khi tác ý con có thể tác ý thành tiếng thầm thầm để cho nó có cái sự chú ý mạnh hơn. Ví dụ như lúc con hơi buồn ngủ hơi sơ sơ thì con tác ý thành tiếng thầm thầm thầm được không?

Trưởng lão: Được con, được. Con sử dụng, con đẩy mạnh ráng lên. Được, không sao.

Tu sĩ Thiện Hoa: Dạ.

Trưởng lão: Được. Rồi, Minh Độ con. Ngay bây giờ về vấn đề hôn trầm thì con nhớ không?

Tu sĩ Minh Độ: Dạ.

Trưởng lão: Phải cố gắng khắc phục không được hôn trầm.

Tu sĩ Minh Độ: Dạ, mô Phật.

Trưởng lão: Ráng tập cái pháp Thân Hành Niệm con.

Tu sĩ Minh Độ: Dạ, mô Phật.

Trưởng lão: Ừm. Cho nên trong khi con tu mười phút đạt chất lượng, hoàn toàn là không niệm. Và đồng thời nó còn thấy cái bóng dáng hôn trầm thùy miên, nhất định là ôm cái pháp. Tới cái thời, cái buổi đó mà biết nó thì ôm pháp, không…​ ôm cái pháp Thân Hành Niệm. Mình tác ý từng bước, mình đánh dập nó xuống, đừng có để cho nó có cái trạng thái hôn trầm, để dẹp luôn cái hôn trầm thùy miên.

Vừa mình đánh, mình dẹp cái vọng tưởng, mà vừa đánh dẹp cái trạng thái hôn trầm thùy miên. Đó, thì hai cái pháp con thấy nhiếp tâm và an trú. Mà bây giờ cái thời đó là cái thời dễ bị buồn ngủ, là nhất định không tu cái pháp nhiếp tâm, mà nhiếp tâm ở trong pháp Thân Hành Niệm.

Tu sĩ Minh Độ: Mô Phật.

Trưởng lão: Để phá cái hôn trầm đó con. Đó, phải ráng nỗ lực tu tập.

Tu sĩ Minh Độ: Dạ, kính đội ơn.

Trưởng lão: Ừ.

Tu sinh: Dạ thưa, như vậy thì, chắc có lẽ là con đã đưa rồi. Hồi nãy con viết thêm là cái thứ hai rồi đó, lá thư cũng giống nhau thôi.

Trưởng lão: Cũng giống nhau.

Tu sinh: Dạ, dạ, mô Phật.

(04:16) Trưởng lão: Thanh Định con?

Tu sĩ Thanh Định: Kính bạch Thầy.

Trưởng lão: Con lên trình cho Thầy nghe con tu tập như thế nào, Thầy…​ Rồi, con nhiếp tâm, con trình cho Thầy nghe cái sự nhiếp tâm của con coi đạt được ở trong…​

Tu sĩ Thanh Định: Mô Phật, thưa Thầy, cái của con tu tập thì…​ Trước thì con đi cũng như là để phá khoảng chừng mười lăm, hai mươi phút gì. Thì, sau này thì khi con về…​ về quê, thì con trở lên thì nó bị niệm khởi. Hơi khó khăn cho nên con trở lại mười phút. Thì nói đúng hơn là cái mình đi về, nó bị đủ thứ, nó…​ Cho nên trở lại con cũng hơi khó, nên con trở lại mười phút. Mà con đi mạnh đó thì mới được, còn nếu mà con yếu thì nó có niệm khởi.

Trưởng lão: Nhưng mà phải đi mạnh! Không tu thôi, tu phải dụng công hết sức của mình.

Tu sĩ Thanh Định: Dạ.

Trưởng lão: Ở đây Thầy cho mấy con ức chế nhiếp tâm tận lực của mình để đạt được cái chất lượng rồi.

Tu sĩ Thanh Định: Như vậy là con đi mạnh mà nó mới…​ nó không niệm khởi.

Trưởng lão: Nó không…​

Tu sĩ Thanh Định: Mà đi nhẹ thì niệm khởi à.

Trưởng lão: Đúng rồi.

Tu sĩ Thanh Định: Còn con có một cái điểm này nữa. Con đi…​ con ngồi Định Niệm Hơi Thở đó. Con…​ con thì nói đúng là hơi thở thì nó tốt. Thì con ngồi đó, con lấy cái bông chiếu rồi con làm cái điểm tựa, rồi con…​ con ngó ngay nó. Nhưng một lát cái con không…​ không còn nhớ mình tác ý nữa, mà con chỉ nhớ là cái hơi thở mình thôi. Như vậy là nó đúng hay sai mà cái này vấn đề đó…​

Trưởng lão: Sai! Phải nhớ luôn cả pháp tác ý luôn. Bởi vì dùng cái pháp để không…​ Còn nhớ hơi thở không, tức là con đang an trú tùy tức rồi. Phải luôn luôn, cái pháp tác ý kềm vô, đừng có quên tác ý, buông tác ý không được. Giai đoạn này là phải dùng pháp tác ý dẫn, coi như là giai đoạn này muốn chắc ăn. Con còn đang dụng công mà phải không? Mà khi mà thấy con buông lơi, quên cái hơi…​ cái pháp tác ý thì coi như là sai pháp rồi, nó lọt vào Tưởng rồi đó.

Tu sĩ Thanh Định: Dạ, nó lọt qua Tưởng?

(06:05) Trưởng lão: Ừ, không được. Cho nên vận dụng đúng pháp, pháp tác ý và cái thân hành của con, để cho cái sự nhiếp cho chặt thì như vậy mới được. Tu tập lại kĩ lưỡng, hẳn hoi, rồi trình cho Thầy lại con.

Tu sĩ Thanh Định: Dạ.

Trưởng lão: Xả ra thì dùng cái tri kiến mình quán xét mình xả.

Tu sĩ Thanh Định: Dạ, mô Phật.

Trưởng lão: Tất cả những cái pháp. Và buồn ngủ thì đi pháp Thân Hành Niệm.

Tu sĩ Thanh Định: Mô Phật.

Trưởng lão: Nhớ chưa?

Tu sĩ Thanh Định: Dạ nhớ. À, con có cái điểm này con muốn hỏi Thầy. Thì như câu tác ý là con tác ý là: “Sáu thức phải bám vào tụ điểm nhân trung để biết hơi thở ra, hơi thở vô cho rõ ràng”. Thì con nhận thấy rằng trong cái điểm mà hai cái lỗ mũi mình nó nặng. Nó nặng mà nó nặng một bên lỗ mũi bên trái, mà nó lỗ mũi bên phải thì nó yếu hơn. Thì con mới tác ý lại, con mới nói nó: “Bây giờ hai cái lỗ mũi phải nặng cho đều, dễ thở”. Mà cái đó có phải là cái đó là mình nhiếp tâm hay là sao Thầy?

Trưởng lão: Cái đó bị tưởng con, không có nặng nặng gì hết. Thở là biết cảm nhận nó thôi, mà nó có cái trạng thái gì là bị tưởng hết.

Tu sĩ Thanh Định: Dạ.

Trưởng lão: Nó nặng là bị tưởng.

Tu sĩ Thanh Định: Dạ.

Trưởng lão: Con hiểu không? Nó xen cái tưởng con vô, nó cảm nhận cái đó nó nặng hay hoặc là nó thông suốt này kia nọ, an trú an lạc đều là bị tưởng hết. Ở đây chưa có an trú, mà an trú là sai. Mau dẹp hết tất cả, tác ý bỏ đi buông xuống hết. Mình vận dụng là đang vận dụng để cho nó đừng có niệm thôi.

Tu sĩ Thanh Định: Dạ.

Trưởng lão: Chỉ biết bấy nhiêu đó thôi, chứ không biết cái khác.

Tu sĩ Thanh Định: Dạ.

Trưởng lão: Phải không? Con về con tu tập vậy đi con.

Tu sĩ Thanh Định: Con thì được có cái là con không có bị hôn trầm, coi như con…​ con giảm được chín mươi phần trăm, chỉ còn có mười phần trăm thôi. Coi như là con tu tập hiện tại giờ thì con thấy khả…​ khả năng của con thì nó đạt được có thể là từ mười phút là chắc ăn. Nhưng hơn nữa thì con không dám nói, nhưng mà mười phút là con chắc ăn nhất.

Trưởng lão: Được rồi, phải tu tập mười phút thôi.

Tu sĩ Thanh Định: Dạ, mô Phật.

Trưởng lão: Chứ đừng có tu tập hơn, để cho nó chất lượng cho rất cao.

Tu sĩ Thanh Định: Dạ.

Trưởng lão: Rồi lần lượt cho nó thuần. Nó quen thiệt quen rồi, bắt đầu tự nó, nó không có khởi niệm.

Tu sĩ Thanh Định: Dạ, mô Phật.

(08:00) Trưởng lão: Chứ bây giờ mà tăng lên một cách thình lình thì Thầy nói nó hổng chân mấy con hết. Cho nó thật quen, nó thật thuần! Cho nên nó tự…​ Cái đầu óc con, nó một thời gian sau nó quen, nó không niệm chứ không phải ai giỏi hơn hết. Ức chế nó không có nổi đâu, phải không?

Tu sĩ Thanh Định: Mình kiềm nó quá thì…​ mô Phật, thưa Thầy, mình kiềm nó quá là nó bị à.

Trưởng lão: Ừ.

Tu sĩ Thanh Định: Còn mình để nó tự nhiên mà mình lấy cái trí của mình, mình kiểm tra nó. Trí mình kiểm tra nó là mình…​ mình…​

Trưởng lão: Thì qua cái kinh nghiệm, mấy con làm sao nhiếp mà nó không bị những cái trạng thái này, trạng thái kia. Tức là quá sức nó, không có được. Quá sức, nó căng đầu mấy con, nó nhức đầu mấy con, nó làm rối loạn cơ thể nữa chứ đâu phải. Cho nên không có nên…​ Thầy nói bởi vậy mấy con vận dụng có Thầy, có cái gì sai thì có Thầy rồi.

Tu sĩ Thanh Định: Cũng hơn là cũng có. Nhưng mà có cái là con thấy là mình lấy cái trí mình, mình điều khiển cái thân, cái tâm mình. Mà thực tế ra thì vì cái trí con nó còn yếu quá thành thử ra rồi một lát thì nó cũng bị cái khởi…​ cái niệm khởi nó lên.

Trưởng lão: Bây giờ thì không cho niệm khởi nữa.

Tu sĩ Thanh Định: Dạ.

Trưởng lão: Phải lui lại cái thời gian ngắn nhất.

Tu sĩ Thanh Định: Dạ, con lui lại mười phút thì con thấy…​ là con thấy chắc ăn, mà để cao quá thì không được.

Trưởng lão: Rồi, bây giờ về tu tập mười phút, mà mai mốt mà mười phút không được nữa, lui lại còn năm phút.

Tu sĩ Thanh Định: Dạ, mô Phật.

Trưởng lão: Cho chắc. Bây giờ làm ăn chắc chứ không phải làm ăn lép nữa đâu. Người nào mà trồng lúa mà không có chịu rải phân tro, nó lép hết, ráng chịu đó. Bây giờ là làm ăn cho thật chắc ăn mới được.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

549-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  549-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...