308– THẦY THEO SÁT TỪNG ĐỆ TỬ
(09:23) Rồi, bắt đầu bây giờ, Từ Phước
con. Từ Phước có không? Con ráng tu tập con, lớn tuổi rồi. Con… con tu tập như
thế nào? Nhiếp được không con? Mấy bữa rày Thầy dạy như vậy đó, con tu được
không?
Tu sinh Từ Phước: Thầy dạy, con tu thường thường sai đó Thầy.
Trưởng lão: Vậy hả?
Tu sinh Từ Phước: Dạ, con sợ con sai thành ra con ngồi. Con thì tu ít mà sao con
ngồi cái quá thời.
Trưởng lão: Vậy hả?
Tu sinh Từ Phước: Cho nên con sợ nó sai.
Trưởng lão: Rồi con trình bày cho Thầy nghe thử coi.
Tu sinh Từ Phước: Lúc đầu con: “An tịnh tâm hành tôi biết tôi hít
vô, an tịnh tâm hành tôi thở ra”. Con biểu vậy. Nó im, nó không có
niệm khởi gì hết. Và con định… Có hồi con được sáu phút, một hồi con được bốn
phút. Thì đàn kiến đó…
Trưởng lão: Ngứa hả?
Tu sinh Từ Phước: Dạ, nó ngứa. Với lại có lần con ngồi, kiến nó bò. Con ráng
chịu hết nổi rồi, phải phủi thôi.
Trưởng lão: Ừ, nó thử thách con đó. Ừ, nhưng mà phủi đi, rồi tu tập
trở lại.
Tu sinh Từ Phước: Dạ.
Trưởng lão: Chứ đừng có nên mà để kiến bò, rồi ngồi đó mà ráng mà chịu
đựng nó, cong cần cổ lên mà chịu đựng thì không có được.
Tu sinh Từ Phước: Dạ.
Trưởng lão: Ừm, kệ nó, ấy nó bò thôi, con thấy thì… Rồi tiếp tục
nhiếp tâm lại.
Tu sinh Từ Phước: Với con, con tu con sợ sai.
Trưởng lão: Ừ.
Tu sinh Từ Phước: Con sợ sai.
Trưởng lão: Rồi, để rồi… để rồi Thầy sẽ kêu con. Bữa nào Thầy sẽ kêu
con, riêng một mình Thầy mình con. Thầy kiểm tra lại con rồi Thầy dạy, phải
không? Bởi vì lớn tuổi rồi, Thầy thấy tội quá.
Tu sinh Từ Phước: Dạ.
Trưởng lão: Dạy cho con kĩ rồi con tu… Nó trật con. Để bữa nào rồi
Thầy kiểm đó con. Rồi con xuống con về tập cho nó an trú, cho nó yên ổn để đẩy
lui bệnh trên thân con. Về phần kia để Thầy xem xét lại kĩ rồi Thầy giúp con.
Bởi vì mỗi… các con ở đây mỗi đứa đều là con của Thầy. Đứa thì
vầy đứa khác, Thầy không có bỏ đứa nào hết. Thầy phải thấy như vậy là Thầy biết
nó sẽ ở chỗ nào rồi. Cho nên Thầy cảnh giác mà Thầy phải thương yêu, Thầy phải
trợ giúp. Tại sao mấy con không được mà Thầy kêu riêng một mình Thầy, mấy con
đến? Là tại vì mấy con còn tu được. Chưa có sao, mà đúng. Còn bây giờ như Từ
Phước như vậy, thì phải riêng với Thầy, chứ không thể nào bỏ nó một mình mà tu
được. Già yếu, sức nó yếu lắm rồi. Mà nếu để vậy thì nó nhiếp bậy thì nó lại
sanh bệnh nó nữa, thêm nữa, thì còn khổ thân.
(11:43) Đó là cái mà Thầy rất thương yêu
mấy con. Đối với Thầy thì cái gì mà nó có những cái khó khăn, mà Thầy biết cái
đó nó sẽ sanh ra cái tai hại cho cái người tu. Đi đến cái chỗ nó sẽ lạc thì
phải gần gũi với Thầy, chứ không thể nào xa Thầy. Thầy sẽ bắt gần Thầy, rồi
Thầy sẽ dạy kĩ lưỡng để cho tu tập cho được, rồi Thầy mới cho về thất tu. Chứ
còn chưa được, thôi chắc là Thầy nhốt một bên. Con biết. Bởi vậy, mấy con tu
yên, chứ mấy con mà tu không yên là… Bởi vì mấy con thấy Thầy cất một số nhà
bên đó là Thầy lôi mấy con qua. Nếu mà đứa nào mà trục trặc là Thầy lôi gần
Thầy, chứ không phải là…
Bởi vì cái này nó khó lắm, chứ không phải là… Nhiếp tâm mà an
trú là một chuyện khó, lơ mơ là cơ thể mấy con… Cố gắng quá, mấy con nhiếp, nó
sẽ sinh bệnh. Cho nên vì vậy mà Thầy biết cái người nào mà nhiếp được, không
được Thầy biết. Mà con nhiếp với cái sức của mấy con chưa có sao đâu, không có
sợ. Mà hễ mà có một cái gì mà Thầy thấy sai là mấy con sẽ đến gần bên Thầy,
không có xa Thầy được đâu.
À, Thầy… cái thất của Thầy đây, Thầy cho cái thất ở bên đó,
ngồi tu đi. Ở đây mà có cái gì Thầy qua mau, còn ở trong này Thầy vô không kịp.
Con hiểu không? Mà Thầy ngồi đây mà các con ngồi cái thất ở chỗ kia, thì lẽ
ra… Lẽ ra cái thất của Thầy ở đây thì cái thất của con ở kia, có gì thì… Các
con cũng tu như vậy. Mà Thầy ở đây Thầy kiểm tra, Thầy bước qua, cái Thầy sửa
liền tức khắc, nhanh chóng. Còn ở trong này, Thầy mà ở ngoài kia, mà Thầy vô
tới đây mà, chắc chắn là Thầy chạy, chắc là hết hơi luôn. Có gì Thầy chạy hết
hơi phải không?
(13:26) Nó… Bởi vậy cái… nó chỉ cần một
tích tắc sai của người khác thôi. Mà biết cái sai đó, nếu mà chỉnh đúng thì
người ta tiến tới, mà chỉnh sai mà để cho người ta kéo dài sai thì người ta
thành bệnh. Nó chỉ một giây, một tích tắc thôi! Cho nên Thầy thấy nó trục trặc
là phải ở gần được bên Thầy. Cho nên mấy con cứ nghĩ, khi mấy con luyện Thần
túc, Thầy đâu có để cho mấy con ở xa Thầy đâu. Mấy con luyện bậy, thần lực nó
tầm bậy, cái nó… nó đẩy mấy con bay gãy giò, gãy chân hết sao?
Đâu phải chuyện dễ đâu! Bởi vì luyện thật sự mà! Cái nội lực của
chúng ta mạnh lắm, không phải dễ. Cho nên… luyện như thế nào để cho có nội lực
nó hẳn hoi? Mà luyện như thế nào để những cái lực…? Bởi vì trong khi chúng ta
luyện như vậy là cái tâm chúng ta thật thanh tịnh rồi. Nhưng mà luyện sai, nó
cũng có thể đưa đến những cái lực sai, chứ không phải là không đâu. Cái pháp
Thân Hành Niệm mà! Cho nên vì vậy mà nó rất là quan trọng, chứ nó không phải dễ
đâu. Nếu mà dễ thì từ xưa đến giờ người ta chứng quả A La Hán hết rồi mấy con
biết không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét