309– PHƯỚC CHÚNG SANH LỚN NÊN CÓ THỊ
HIỆN CỦA THẦY
(14:27) Thầy là cái người may mắn nhất ở
trên cái thế gian này đấy. Tự mình tu, tự mình mà mình vượt qua những cái
nghiệp của mình, để mình đi vào cái con đường mà làm chủ được như thế này là
cái phước ghê gớm lắm, chứ không phải! Thầy đã từng bao nhiêu đời tu tập của
Thầy, nhiều lắm mấy con. Cho đến hôm nay mà được như vậy là cái phước của chúng
sanh rất lớn, có sự thị hiện của Thầy. Chứ còn không khéo, làm sao biết được
con đường mà tu?
Các con thấy ai dạy được như Thầy không? Từ cái pháp này cho đến
pháp này để mà chúng ta làm chủ được sự sống chết. Các con thấy có bao giờ kinh
sách nào nói rõ như vậy hông? Các con cứ đọc hết kinh sách đi, hết
tạng kinh đi. Các con thấy có cái tạng kinh Nguyên Thủy nào nói rõ, có cái tạng
kinh Đại Thừa nào nói rõ cái điều này không? Không! Nói mờ mờ,
không có rõ ràng. Chúng ta tu tới đó, không biết đường đi. Nó kẹt hết sức. Đó,
cho nên vì vậy mà hôm nay, mấy con có đủ duyên trong cái số người trước mặt
Thầy. Nỗ lực tu đi!
Thầy rất là gian khổ. Thầy biết Thầy tu bằng nước mắt, bằng công
sức của Thầy, bằng máu của mình nữa mấy con. Ăn rau rừng mà sống để mà tu, mà
mấy con biết đâu có phải là chuyện dễ, mấy con thấy. Bây giờ Thầy nói thật sự!
Cái củ mì không đó, mấy con ăn đi, không có cơm là nó dập các con liền, ói mửa
liền tức khắc, chứ đừng nói chi mà cái rau. Khi mà chúng ta chưa quen rồi, mấy con
sẽ thấy, nó làm cho mấy con mệt. Cái cơ thể nó chưa có tiếp nhận được cái rau
cỏ mà ăn không, không có cơm thì mấy con sẽ thấy nó chóng mặt, nó mệt, nó làm
đủ loại, tay chân nó rũ liệt hết. Nó đâu phải dễ đâu mấy con. Nó thiếu, coi như
nó không đủ chất của nó rồi.
(16:05) Vậy mà Thầy chiến đấu với nó mà
Thầy chịu đựng cái thân, mà để cho nó quen để mà nó trở lại bình thường, nó
không đau, không ốm thì cả một vấn đề, đâu phải là chuyện dễ. Muốn… mình muốn
thành con bò không phải dễ đâu. Thầy nói thật sự đó. Mình muốn làm Phật còn dễ
đó, chứ mà làm thành con bò ăn cỏ không phải dễ đâu! Khó lắm chứ không phải dễ!
Thầy đã biết được cái sự hành hạ của cái cơ thể khi từ cái này mà nó chuyển
qua. Từ cái thực phẩm này mà chuyển qua cái thực phẩm khác là cả một vấn đề khó
khăn.
Còn cái mà mình ăn cơm, ăn này kia mà con chuyển qua ăn trái
cây, từ ăn trái cây mấy con chuyển qua ăn cơm thì nó dễ lắm con. Chứ từ cái ăn
mà cơm của chúng ta, ăn cơm nấu của chúng ta rồi ăn trái cây, rồi mấy con
chuyển qua mấy con ăn cỏ. Trời đất ơi! Cả một vấn đề, bệnh đau nó đến. Cũng như
từ cái chỗ mà các con biết không, Thầy nói từ cái chỗ ăn mà về khoai củ, Thầy
đủ hết rồi.
Cái thân của chúng ta này, nó ăn cơm, mà bây giờ nó ăn củ mì
không thì không sống được. Thầy nói thật sự ăn củ mì không sống được. Nó ói, nó
mửa không. Mà cơm bỏ vô, một chút nó hết liền, làm như nó giã cái chất độc của
cái củ mì. Nó có cơm là nó hết liền. Mà không cơm là bắt đầu rồi, ăn ba cái đó
vô, nó cứ nó mắc nhợn, nó ói, nó mửa, nó kì cục lắm. Ai có ăn cơm… ai có ăn củ
mì biết… thì mới biết, chứ còn không có ăn củ mì… Mà khoai lang nó đỡ hơn mấy
con. Củ lang đỡ, ăn sống được, còn củ mì ăn sống không được. Nó củ mì vậy chứ
ăn không sống được, mà củ lang ăn sống được.
Những năm mà giải phóng rồi thì đất nước chúng ta chỉ còn có ăn
ba cái bo bo. Thầy ở đây thì Thầy chỉ còn có trồng khoai lang thôi, để mà trồng
khoai lang, khoai mì thôi. Nghĩa là gạo không có còn có nữa, ngặt ngèo đến mức
độ đó! Mà Thầy đã chế ra những cái sợi mì bằng khoai lang, khoai mì, rồi nấu
lên. Mà cả xóm, Thầy cho ăn đó mấy con, chứ không phải riêng Thầy đâu. Thầy tu
vậy chứ mà Thầy hoàn toàn, Thầy đem lại cái sự bình an cho bà con ở đây ghê gớm
lắm chứ không phải không đâu. Thì mấy con biết.
Cho nên củ khoai mì, khoai lang rồi ăn rau, ăn cải như thế nào
mà không ăn cơm sống, cách thức đều hoàn toàn. Bây giờ mấy con mà ăn rau mà
sống thì mấy con hỏi Thầy. Chứ mấy con lơ mơ, mấy con nghe nói rồi mấy con ăn
đi, rồi mấy con thấy. Mấy con chỉ còn nước chết chứ đừng nói chuyện mà nói
chuyện ăn cỏ được mà sống. Đâu phải dễ, nó không có đơn giản. Ờ, cách thức phải
như thế nào thế nào, Thầy có những kinh nghiệm. Bởi vì Thầy đã đem cái thân của
Thầy làm cái thí nghiệm rồi, cái thí điểm của nó, cho nên Thầy biết cách. Biết
cách! Cũng như là bây giờ Thầy tu rồi, Thầy biết cách, Thầy dạy mấy con, cho
nên mấy con phải ráng mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét