313– HÒA HỢP CHÚNG
(28:35) Tu sinh Gia Quang: Dạ,
con kính trình Thầy là vì cái đặc tướng con là… Trước là Thầy nói tu theo đặc
tướng ấy. Đi, đứng, nằm, ngồi ăn hay ngủ là nó theo cái đặc tướng, chứ mà nếu
không theo cái đặc tướng thì nó bị ức chế, như vậy mà con theo đặc tướng.
Trong lớp học, tất cả là con tùy thuận theo giới luôn. Làm cái
gì là con tùy thuận theo cái giới. Nhưng mà như… ví dụ như ăn là con ăn chỉ có
bốn mươi phút là xong, con còn ngồi cho đến khi hết. Như vậy nó có phạm giới
không?
Trưởng lão: Không con, không sao hết. Thí dụ như con ăn nhanh, phải
không?
Tu sinh Gia Quang: Dạ.
Trưởng lão: Mà mọi người ăn chậm, mà trong khi mình ăn chung với nhau,
mình cứ mình ăn rồi, mình ngồi đó chờ.
Tu sinh Gia Quang: Như vậy có tham ăn không Thầy?
Trưởng lão: Không, không có tham ăn. Mình ăn rồi.
Tu sinh Gia Quang: Như vậy là không phạm giới phải không Thầy?
Trưởng lão: Không phạm giới đâu con, bởi vì ngồi để mà hòa đồng với
chúng.
Tu sinh Gia Quang: Mình tùy thuận theo.
Trưởng lão: Mình tùy thuận, không có… không có phạm đâu. Cái đó là
mình hợp chúng, mình sống trong chúng. Còn con ăn ở thất con ấy thì cái thời
gian ngắn nhất, con ăn rồi con lo rửa bát, nghỉ. Còn bây giờ ăn trong chúng thì
phải vậy hòa hợp với chúng. Ừ, không có sao hết con. Rồi, con về tu tập con,
rồi sẽ trình. Thầy sẽ cố gắng Thầy giúp mấy con tu cho được.
Rồi, bắt đầu hết rồi phải không con? Thôi, mấy con… Thầy bây
giờ Thầy về, rồi còn lo những công việc khác. Có gì không con?
(30:11) Tu sinh Nguyên Tánh: Con
kính bạch Thầy, cái pháp tu của con thì con đi theo phương pháp Thầy là con
cũng đưa xuống để con nhiếp tâm cho được, chứ con không tăng lên nữa. Vì con
tăng lên là… vừa rồi là hắn bị hôn trầm, hắn đánh cho mạnh nên con ngồi cho
được mười lăm phút thôi, còn thì vô sự.
Trưởng lão: Ờ, lui lại.
Tu sinh Nguyên Tánh: Bây giờ là con biết là mất năng lượng như thế. Nhưng mà có
một điều là giờ con chia sẻ… sẻ của con. Ở ngoài kia thì quê con thì phụ trách
cái tổ Bát Quan Trai. Ở bên Đại Thừa họ làm khổ con lắm. Cho nên là… À, cái
giấy của con hiện nay là ở nhà hiện đang xin. Nhưng mà họ cứ hỏi đi, hỏi lại và
giờ họ bảo là phải lên ở trên Viện kiểm soát ấy. Đưa cái giấy ấy lên để khi ấy
họ mới chứng nhận cho con thì con mới được. Thành thử cái niệm của con cứ phóng
về đến nhà. Bây giờ cách giải quyết thì…?
Trưởng lão: Bây giờ cách giải quyết cái giấy tờ thôi chưa được rồi, từ
từ làm sau, quan trọng gì.
Tu sinh Nguyên Tánh: Giả sử con… Thỉnh thoảng hắn cứ… Bố con mất thì con ở
trong này, con không về thì hắn có cái niệm. Tu cách nào để mà giải quyết cái
này cho được?
Trưởng lão: Ở ngoài đó thì mọi người… Người ta lo cái vấn đề đó, còn
con lo tu thôi! Bây giờ coi như là ông bố ông qua phần rồi thôi. Anh chị em ở
ngoài đó lo cái phần cho ông già. Bây giờ còn có má, còn có làm tuần tự thôi,
chứ đâu có gì nữa đâu.
Tu sinh Nguyên Tánh: Con… cái khởi lên của con thì làm cách nào để có thể đưa
tay vô, tay ra mình biết kiết sử theo ra tay?
Trưởng lão: Thì mình quét đuổi ái kiết sử đi con.
Tu sinh Nguyên Tánh: Dạ.
Trưởng lão: Đừng có để cho nó bận tâm cái vấn đề đó.
Tu sinh Nguyên Tánh: Gạn lọc về nhân quả, tất cả những cái đó, tác ý để…
Trưởng lão: Đó là cái quán.
Tu sinh Nguyên Tánh: Dạ.
Trưởng lão: Ừ, để cho cái tâm nó được an. Lo cứu mình đi, cho nó giải
thoát. “Phải ông già còn sống thì thôi phải về”.
Tu sinh Nguyên Tánh: Dạ.
Trưởng lão: Còn này ông chết rồi.
Có gì không con?
Tu sinh Thiện Tâm: Xin được hỏi thăm Thầy vài điều nữa được không Thầy?
Trưởng lão: Được con.
Tu sinh Thiện Tâm: Thưa Thầy, ví dụ như con… Hồi trước cái y mà màu đỏ đó…
Trưởng lão: Ừ.
Tu sinh Thiện Tâm: Thì sau đó không có dùng nữa, rồi con đem con làm cái chăn để
con đắp. Con có tới hai cái như vậy. Con gấp lại, xếp lại thì để nó… nó vừa đủ
ấm. Mà có một cái thì nó hơi lạnh.
(32:13) Trưởng lão: À,
được rồi, bây giờ con may nó thành một cái chăn hay cái gì đó, nó không thành
cái y thì được.
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ.
Trưởng lão: Chứ còn con để mà nó là cái y thì không được.
Tu sinh Thiện Tâm: Con may nó lại luôn rồi.
Trưởng lão: Ờ, được. Cái đó, nó thuộc về một cái món gì đó, cũng như
là một trải thành một cái tấm trải để mình nằm thôi, hay hoặc là trở thành cái
tấm tọa cụ. Có vậy thôi, không có gì đâu.
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ.
Trưởng lão: Phải biến nó thành một cái vật khác để cho mình sử dụng.
Chứ còn không khéo đó, mình hai vật mà giống y nhau để dành thì không được. Ở
trong đó, nó phạm giới. Hai món thì trong giới luật nó không có được mà hai món
để cất giữ. Nó không có cho mình dành… để dành.
Bây giờ thí dụ con có hai cái y. Mà cái y bây giờ thì con sẽ con
may trở lại cái y nữa, còn một cái y để mình vấn thôi. Còn một cái thì mình may
thành một tấm trải giường mình nằm được.
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ.
Trưởng lão: Cái đó, nó không có sử dụng làm cái y nữa.
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ.
Trưởng lão: Mà nó làm cái tấm tọa cụ, cái tấm trải để cho mình nằm
thôi. Không có gì tội lỗi hết. Nó vậy thôi.
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ, thưa Thầy, cho con hỏi thăm thêm chứ. Cái điều thứ hai
là hôm trước Thầy dạy là ăn trong vòng một tiếng ấy, là không… không dư mà
không thiếu. Thì cái này xin Thầy giảng rộng ra dùm cho chúng con nó rõ hơn chỗ
này. Con không biết như thế nào là không nên? Thế nào là không thiếu?
Trưởng lão: Nói chung là trong một tiếng mà ăn trong cái sự tỉnh giác.
Ăn để mà mình theo dõi từng cái hành động mình nhai, rồi mình nuốt, rồi mình
múc muỗng cơm, rồi thực phẩm này kia để cho mình tập trung trong cái sự tỉnh
giác của cái thân hành của mình đó.
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ.
Trưởng lão: Thì nó một tiếng đồng hồ thì nó không thiếu không thừa.
Còn mà ăn nhanh lật đật, cứ bỏ miếng này nhai nuốt, bỏ miếng kia nhai nuốt thì
nó nhanh, nó mau lắm, thì đó nó nhanh. Còn ăn mà chậm, cũng như là bỏ, nhai
nuốt mà dầm dề đó, như người ta kiểu mà nhai cơm gạo lứt muối mè đó.
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ.
Trưởng lão: Thì nó hai, ba tiếng đồng hồ thì cái đó là nó chậm, quá
chậm. Nó lấy cái trung bình của cái chỗ mà mình ăn trong khoảng một tiếng đồng
hồ đó, là cái người ăn nó vừa no mà nó vừa tỉnh thức ở trên cái thân hành của
mình. Thân hành nhai, nhai nuốt.
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ.
(34:13) Trưởng lão: Cho
nên ăn ở trong cái oai nghi của một người tu sĩ của đạo Phật là ăn trong tỉnh
thức, chứ không phải ăn ở trong cái chỗ mà quên, cứ lo ăn không. Không phải!
Cho nên cái oai nghi đó, đều là phải được rèn luyện, học tập cho
nó… cho nó nghiêm chỉnh. Người nào cũng lo cái ăn tỉnh thức ở trên cái thân
hành của mình thì đó là cái oai nghi tốt nhất. Mình tập, mình ăn cho nó quen.
Chứ nhiều khi mình ăn rồi, mình cứ lo mình ăn, cái mình quên, mình không nhớ
mình nhai, mình nuốt như thế nào? Phải nhớ cho kĩ từng cái đó là tập tỉnh thức.
Thật sự ra thì mấy con mà tập kỹ lưỡng ở trong những cái oai
nghi ăn uống, trong cái khi ăn uống mà tỉnh thức trong cái thân hành. Từ cái
một tay mà múc miếng cơm, mình bỏ vào miệng. Rồi mình để cái muỗng trở lại, rồi
mình nhai, mình nuốt, rồi mình múc miếng cơm khác. Mình tập ăn tỉnh thức từng
hành động đó thì bây giờ mấy con nhiếp tâm rất là dễ. Ăn thiếu cái sự tỉnh thức
trong chánh niệm, cho nên mình nhiếp tâm nó khó.
Tập đi cho nó quen. Trong cái thời mình ăn, nó cũng là cái sự tu
tập mấy con.
Tu sinh Thiện Tâm: Kính thưa Thầy, nhưng mà ba miếng cơm tam ma đề ấy là…
Thí dụ mình đưa ngay miệng mình niệm hay là mình để lên trên cái bình bát, thưa
Thầy? Múc cái muỗng cơm lên, mình để ngay cái miệng rồi xong, mình nói
là: “Miếng cơm thứ nhất, con như thế này, thế kia”. Múc lên tới
cỡ nào thưa Thầy?
Trưởng lão: Coi như là cái… cái… cái miếng cơm mình bỏ mình ăn đó,
coi như mình bỏ trong miệng vừa thầm mình niệm trong miệng mình ăn, chứ đâu có
phải để lên đây, rồi niệm rồi mới bỏ trong miệng đâu.
Tu sinh Thiện Tâm: Thí dụ như là ăn chung cũng vậy luôn Thầy?
Trưởng lão: Ừ, cũng được con, nhưng mà điều kiện là coi cái oai nghi
đó. Mình để lên, trước khi mình ăn thì mình niệm rồi mình bỏ vô miệng mình ăn.
Thì nó cũng được chứ không sao hết.
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ.
Trưởng lão: Được thôi.
Tu sinh Thiện Tâm: Tức là niệm thầm thôi, chứ không có ra tiếng.
(36:07) Trưởng lão: Không
có niệm ra tiếng con.
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ.
Trưởng lão: Mình đưa lên.
Tu sinh Thiện Tâm: Vậy lúc này tụi con làm sai hết trơn, không có biết gì hết
trơn.
Trưởng lão: Hỏi kĩ.
Tu sinh Thiện Tâm: Vậy thì để cho con hỏi thăm thêm. Thí dụ như… Tại vì ăn ở
trong tập thể thì cũng có người nhanh, có người chậm á, nó cũng hơi lộn xộn.
Thì thí dụ như mà nếu giả sử con ăn mà lỡ mà chậm quá, ai cũng ăn xong hết rồi,
mà con thì nó còn chậm mà nó lâu nữa. Thì như vậy thì con… con…?
Trưởng lão: Mình thấy trong khi mọi người đều ăn hết mà mình còn ăn,
thì sau đó mình ăn nhanh hơn một chút.
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ.
Trưởng lão: Để cho nó hòa hợp với chúng.
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ.
Trưởng lão: Mình tùy thuận để cho mình hòa hợp. Mình tập mình ăn chậm.
Hôm nay mình thấy mình ăn chúng thì mình ăn nhanh hơn chút để cho nó vừa đúng
cái thời điểm với nhau. Chứ để không có mình mình ngồi ăn mà mọi người người ta
ngồi rồi.
Người ta cũng chờ mình chứ người ta không có bỏ đâu. Nhưng mà có
của mình, mình tự ngại trong bụng mình, còn mình không ngại thì cứ ngồi ăn.
Người ta tự nhiên bởi vì người ta tu mà, người ta rảnh rang lắm, người ta đâu
có lật đật. Phải không? Con bây giờ ăn tới chiều, người ta cũng ngồi đó, người ta
đâu có cần đi đâu. Ngồi đó người ta cũng… Nhiều khi người ta ăn rồi, người ta
cũng uống nước rồi, hết rồi, người ta chờ con phải không? Con cứ ngồi ăn đi.
Con ăn giờ hai, ba tiếng đồng hồ, người ta ngồi đó, người ta nhiếp tâm trong
hơi thở, người ta cũng tu được luôn. Có cái gì đâu mà sợ. Bởi vì người ta sử
dụng những cái pháp, thường ở trong cái pháp.
Người ta ăn uống rồi, người ta ngồi đó bởi vì có người chưa rồi.
Người ta ngồi đó, họ nhiếp tâm. Người ta tu hoặc là người ta đẩy lui bệnh bằng
hơi thở người ta. Người ta có cái thân bệnh người ta cũng sử dụng những cái
điều… Hoặc là người ta ngồi đó, người ta tu Tứ Chánh Cần, người ta xả tâm-
ngăn ác, diệt ác. Không có sao hết. Con vẫn yên tâm.
Nhưng mà mình tùy thuận với nhau để cho mình ăn nó vừa hợp hòa
chúng với nhau, đồng thời nó xong một lượt với nhau, chậm trễ chừng trong năm,
mười phút gì đó thôi.
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ.
Trưởng lão: Chứ con ngồi đó hai, ba giờ đồng hồ mà người ta ăn hết
rồi, mà ngồi chờ con, coi kì quá.
Tu sinh Thiện Tâm: Nói chung tức là mình cũng phải làm sao để cho nó hòa hợp.
(38:08) Trưởng lão: Nó
hòa hợp đó con. Cách thức nó mình phải lục hòa đó.
Tu sinh Thiện Tâm: Giả sử như là nó chưa hết một tiếng, người ta ăn xong rồi,
mình cũng ráng mình chờ cho nó đủ một tiếng luôn được không Thầy?
Trưởng lão: À, được.
Tu sinh Thiện Tâm: Mình bắt người ta chờ thì nó… nó…
Trưởng lão: Thì con cứ… Thầy nói bây giờ… Không phải bắt đâu. Nhưng
mà tại vì hòa chúng, người ta cũng tùy thuận, người ta cũng ngồi, người ta chờ
con ăn được bao nhiêu. Con muốn ăn bao nhiêu cũng được. Nhưng mà điều kiện mình
thấy nó kì.
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ.
Trưởng lão: Nó kì, cho nên vì vậy mình phải chuẩn bị cho mình đó con.
Rồi, như vậy là xong rồi, không có gì đâu con.
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ, thưa Thầy, cho con hỏi thăm thêm cái nữa là mình khi
mà ăn xong, mình rửa tay rửa miệng đồ đó, thì mình rửa như thế nào cho nó… nó
sạch?
Trưởng lão: Ờ, thì lẽ đương nhiên là con ăn rồi thì ở trong cái bát
của con đó, con mới lấy nước con rửa miệng như thế nào?! Chứ ở trong cái bát
của con, con hứng chứ. Con rửa ngoài, tùm lum ra hết, người ta coi sao được.
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ, thí dụ bây giờ mình, con… con chế nước ra cái nắp
bát, xong lấy cái tay mình… Cái tay mình nó chưa có rửa thì nó… nó… Lát rồi
sau mình rửa miệng, vậy thì nó có vệ sinh không Thầy?
Trưởng lão: Hồi trước khi mà con… để mà con… Chắc có lẽ mấy con
quên. Khi mà… trước khi mà mình đi khất thực thì để mà mình… mình ăn đó, là
mình đã rửa tay, rửa chân, rửa miệng hoàn toàn, rửa tay mình đàng hoàng hết rồi,
rồi mình mới đi khất thực. Khi đó mình khất thực là tay chân mình rửa sạch rồi,
phải không?
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ.
Trưởng lão: Rồi khi ăn đó, mà lỡ con có bốc rau, bốc cải gì đó, thì do
đó nó dính. Thì con lấy nước ở trên cái nắp bát của con đó.
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ.
Trưởng lão: Con rửa cho nó đừng có rít vậy thôi. Sau khi về thất, con
rửa lại kĩ chứ. Ở đây mà con rửa kĩ, thôi chắc nước ở đâu mà rửa. Con hiểu
không? Về rồi mình rửa bát, rồi nó mới kĩ. Cái chuyện đó, nó bình thường thôi,
không có gì đâu. Mình rửa để đừng có… Tay chân mà bốc hồi nãy cái gì, nó dính.
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ, tại vì con… Thí dụ như là gọt trái cây này kia nọ cái
tay nó dính dơ đó. Xong đến khi mình lại mình rửa miệng, mình thấy nó tèm lem.
(40:05) Trưởng lão: Đâu
được. Con phải rửa ở trong cái ấy nước con rót ra ở trên cái… cái… Cái nắp
bát con phải không?
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ.
Trưởng lão: Rồi con mới rửa. Rửa cái tay sạch rồi mới đến miệng.
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ.
Trưởng lão: Chứ còn con gọt xoài đó… Trời đất ơi, trét lên cái miệng
nữa thì còn gì…
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ, con thấy nó làm kiểu đó, nó không có vệ sinh.
Trưởng lão: Đúng rồi, tại vì rót nước con trong cái ấy.
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ.
Trưởng lão: Chứ còn xoài này kia rồi gọt ăn là coi chừng. Rồi cái
chuyện này mà lấy tay mà quẹt như vậy nữa thì thôi, không có chỗ nào chê.
Tu sinh Thiện Tâm: Cái này con nghĩ chắc có dịp nào Thầy hướng dẫn lại cho
chúng con làm cho nó kĩ.
Trưởng lão: Không, thì tới chừng đó rồi nó có cái vấn đề. Mấy con, tự
mấy con thấy… Bây giờ mấy con rót nước ở trong cái… cái nắp bát chứ gì?
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ.
Trưởng lão: Rồi mấy con rửa. Rửa rồi thì sau khi đó thì mấy con dồn
rác hay này kia, vỏ trái cây đồ đó trong bát, đổ nước vô trong bát, đậy nắp
lại, đi về thất của mình, đổ vô có chỗ có nơi đàng hoàng, chứ không có đổ bậy
bạ. Đây là mình sinh hoạt chung, trong cái… Nó không có… Đơn giản lắm, cái
nắp bát của con là cái chỗ mà có thể dùng nước rửa tay mà.
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ.
Trưởng lão: Đơn giản vậy thôi. Mấy con có trái xoài, có này kia, người
một trái, một trái rồi ăn khỏe, mấy con làm sao bây giờ đây? Phải rửa tay, đó.
Rồi.
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ, thưa Thầy, Thầy cũng nhân dịp cho con hỏi thêm chút
xíu nữa. Cái phần mà thí thực là sau khi mình… mình khất thực, ăn xong rồi,
rồi thí thực sau hay là thí thực trước, hay hồi nào là tiện nhất thưa Thầy?
Trưởng lão: Coi như là bây giờ đó, thí thực là đầu tiên… Cái nghi lễ
của nó thôi con.
Tu sinh Thiện Tâm: Dạ.
Trưởng lão: Cái nghi lễ thôi. Còn sau đó thì con muốn thí thực, con
đem những cái hột cơm mà con để đó, con muốn rắc đâu cũng được.
Tu sinh Thiện Tâm: Không, ý con nói là trong cái giai đoạn thí dụ như là mình
đọc bài xong rồi, tới phần căng bạt rồi mình thí thực hay là… hay là mình đọc
cái bài cúng dường xong, rồi mình thí thực?
Trưởng lão: Thì bắt đầu con sinh hoạt chung ở trong chúng rồi làm y
như vậy là được. Chứ nó không có gì đâu, làm y như vậy thì được, không có gì.
Làm sao nó cũng đi vào đó hết, cái nghi thức nó vậy thôi, nó nghiêm chỉnh vậy
thôi, không có gì hết.
Tu sinh Thiện Tâm: Con cảm ơn Thầy.
Trưởng lão: Thôi, rồi bây giờ Thầy xin Thầy về trong thất mấy con, xin
chào mấy con. Mấy con ráng tu. (42:16)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét