324- THẮC MẮC VỀ Y ÁO
(00:00) Trưởng lão: Cho
nên con nói đó đúng, bởi vì qua kinh nghiệm rồi: “Tác ý sao mà nó dễ
vậy mà không tác ý lại khó vậy? Đó là nhờ cái pháp tác ý con”.
Tu sinh: Thưa Thầy con hỏi thăm thêm là hôm trước con nghe không có
rõ là về cái vấn đề mà hai y với lại không ngủ mùng thưa Thầy. Cho con hỏi lại
chỗ này là hai y là hai y thượng hay hai y trung thưa Thầy? Con thấy như Thầy
quy định là được hai y trung là sao?
Trưởng lão: Đó là hai cái y trung để mình mặc mình thay đổi, hai y
trung hai y hạ.
Tu sinh: Dạ!
Trưởng lão: Còn cái y thượng thì chỉ một mà thôi, chớ mấy con mà hai y
thượng là mấy con sai đó.
Tu sinh: Dạ, đúng rồi. Con phân vân là không biết là hai y là hai
trung hay hai y thượng? Tại vì hai y trung với hai y hạ con thấy Thầy cho phép
rồi.
Trưởng lão: Bởi vậy cho nên mấy con hỏi cái đó là cho rành, thật sự ra
thì “Ba Y Một Bát” thì nó có ba y như thế này mấy con: một cái
y thượng, một cái y trung và một cái y hạ, đó là cái đời sống của đức Phật ngày
xưa. Nhưng cái đời sống của Thầy, Thầy thấy sao nó bất tiện quá. Mỗi lần mà
thay cái bộ đồ, cái y hạ và cái y trung, tức là cái áo với cái quần của mình
đem giặt đi thì lại lấy cái y thượng mà choàng thì Thầy thấy nó rất là bất
tiện. Để kín thân mình chứ không lẽ mình lõa lồ vậy sao được? Cho nên vì vậy mà
Thầy thấy bất tiện. Cho nên cái y thượng mà muốn xài lâu, bởi y thượng nó nhiều
vải, mà giặt nó cũng cực khổ lắm mấy con. Mà cứ làm sao một con người mà chúng
ta, nhất là ở cái xứ mà nhiệt đới như thế này, thì các con thấy nó phải tắm
giặt. Mà ngày nào cũng tắm giặt, mà cứ y thượng choàng vô như vậy thì chắc chắn
cái y thượng mình nó sẽ hôi. Còn cái y trung y hạ của mình, mình mặc bữa nay
thì chiều mình tắm, rồi mình thay cái bộ y trung, y hạ mình thì cái bộ y trung
hạ kia mình giặt phơi. Phải không? Rồi tới cái giờ mà mình giặt cái này thì
ngày nào cũng có giặt mà ngày nào cũng có phơi. Nhưng mà cái y trung y hạ nó
rất dễ, cái bộ đồ nó rất dễ mấy con.
Còn cái y thượng mà giặt Thầy nói vất vả vô cùng, nó mất thì giờ
mình rất nhiều. Đó mấy con thấy? Cho nên cái y thượng là cần thiết khi ăn cơm
thì mình mới đắp, mặc nó mà thôi. Hoặc khi ngồi thiền để cái oai nghi tướng
phước điền của mình, mình mới vắt nó lên được thôi, chớ cũng không phải mà mặc
nó mấy con. Khi mà mình ngồi thiền mình chỉ vắt cái y thượng của mình lên vai
của mình mà thôi.
(02:33) Tu sinh: Thì
ra vậy, hôm nay con mặc kín.
Trưởng lão: Con mặc nó cực gần chết mấy con. Chỉ vắt lên vai đó, rồi
mình phủ ra, nó có oai nghi của nó, nhưng mà phải có y thượng, chớ không có y
thượng. Còn mấy con vắt lên như vậy rất là vất vả, cực mấy con. Mỗi lần đắp vắt
đồ này kia rất cực, chỉ cần vắt nó lên rồi bắt đầu mình ngồi. Bởi vì y trung y
hạ của mình kín đáo rồi, mà mình vắt lên oai nghi của mình nó cũng đầy đủ lắm
chứ không phải, nhưng mình không thiếu ba y trong cái thời ngồi thiền.
Còn trong cái thời mà đi khất thực thì phải vắt, phải vấn, nó
mới đúng cái oai nghi của nó đi khất thực, con hiểu không? Thì về đó thì mình
ăn luôn, chứ không phải là mình thay ra. Vậy mà cái y cũng phải là thường xuyên
cũng phải hong, phơi, rồi giặt nữa, chớ không phải như vậy mặc không. Thầy nói
như vậy thì đủ biết cái vấn đề mà sử dụng cái bộ y, cho nên ở đây Thầy thấy nó
bất tiện cho nên Thầy cho mấy con được hai cái y hạ và hai cái y trung để thay
đổi. Còn cái y thượng thì cần trong những cái giờ nào mặc, thí dụ như ngồi
thiền hoặc là đi khất thực thì những cái giờ đó, còn hoàn toàn những giờ khác
thì mấy con mặc cái y trung với y hạ mà thôi, có đủ rồi.
Tu sinh: Dạ thưa Thầy cho con hỏi lại chỗ ngồi thiền đó, là mình
vắt cái y thượng, tức là mình xếp xếp lại rồi xong rồi mình vắt lên trên vai?
Trưởng lão: Vắt trên vai.
Tu sinh: Dạ! Chứ không phải là mặc, vắt như kiểu này?
Trưởng lão: Không phải! Vậy nó mất công con lắm. Mình bỏ lên đây cái
khi mình ngồi, mình lấy mình xòe cái đuôi y ấy phủ qua, cái mình ngồi kín cái
thân của mình hoàn toàn rồi, cũng vắt ở trên vai này nè.
Tu sinh: Thưa Thầy, con cứ tưởng vắt như kiểu này không?
(04:16) Trưởng lão: Vắt
kiểu đó nó cực con! Cái kia chỉ vắt ở trên vai, để trên vai như vầy phủ xuống
như mình vắt cái khăn phải không? Thì ở đằng sau này nó phủ cái lưng của mình.
Bởi vì cái y nó rộng lớn cơ mà, cho nên mình bỏ lên. Nó nhanh chóng, nó dễ dàng
mà nó gọn nữa.
Tu sinh: Thưa Thầy thí dụ như trong cái trường hợp mà chúng con
ngồi nghe pháp như thế này là nếu mà mình vấn y hay vắt y như thế này thì cái
nào nó hay nhất thưa Thầy?
Trưởng lão: Vấn vắt y như vậy cũng được chứ đâu có gì con, đâu có sao
đâu, mấy con vắt như thế này thì rất tốt, đâu có sao đâu.
Tu sinh: Sợ nó không có… bằng vấn.
Trưởng lão: Vấn, thì bởi vì đi khất thực thì phải vấn chứ mấy con nói.
Đi khất thực thì vấn đàng hoàng, nghĩa là vấn, mình nắm mình đi. Còn cái vắt
như vậy thì mấy con sinh hoạt chung trong cái Tăng đoàn thì mình vắt được hết,
không có sao hết. Nhưng mà vấn thì chỉ có đi khất thực mà thôi mấy con.
Tu sinh: Chỉ có đi khất thực mới vấn thôi thưa Thầy?
Trưởng lão: Vấn mới đi khất thực mà thôi, chứ còn hoàn toàn tất cả mấy
con vắt như vậy là tạm ổn cho mấy con gọn gàng, đúng oai nghi tế hạnh của nó
rồi, không có gì hết. Vắt đều được, không có sao.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét