325- THẮC MẮC VỀ NGỦ MÙNG
(05:30) Tu sinh: Thưa
Thầy cho con hỏi thêm về vấn đề ngủ mùng, hôm trước con nghe Thầy nói là buông
xả cho nên con không rõ cái chỗ này?
Trưởng lão: Vấn đề thực sự ra, cho mấy con có cái mùng. Bắt đầu bây
giờ mấy con chưa đủ sức thì mấy con nằm mùng, chớ mà sau khi mà đủ sức mà phá
hôn trầm thùy miên rồi đó thì lúc bấy giờ đó mà bước qua cái giai đoạn mà tu Tứ
Niệm Xứ thì dẹp mùng hết đó mấy con. Để cho mình lấy cái sức an trú của mình,
mấy con chưa an trú mà ở đó mà xả mùng, muỗi nó vô nó cắn mà chết đó.
Tu sinh: Hôm đây con cũng về con nghe vậy con cũng bỏ mùng ngủ từ
bữa chủ nhật cho tới nay, bữa đầu tiên sao nó cắn quá trời luôn, phải phủi suốt
đêm, rồi sau thấy làm sao nó cũng đỡ lần, đỡ lần mà không biết là tới khi nào
nó hết hẳn luôn thưa Thầy?
Trưởng lão: Nó cũng hết. Bởi vì mình tu cái từ trường của mình là từ
trường thiện, chứ nó không phải là từ trường ác, bởi vì mình sống với cái giới
hạnh, đức hạnh của Phật là từ trường thiện. Mới đầu nó tấn công con dữ lắm
nhưng mà lần lượt nó thưa, nó thưa. Bởi vì có cái chỗ ăn uống của nó no say
rồi, nó đâu có cần cắn con nhiều. Hồi đầu nó đói thấy mồ, bây giờ gặp chỗ mà nó
xúm nhau, rồi nó xé con nó ăn, phải không? Nhưng mà lần lượt rồi nó ít. Ít là
tại vì nó no đủ rồi, nó đói thì nó lại nó kiếm một mớ nó ăn rồi nó đi thôi,
thành ra nó không có giành giật với nhau nữa, con hiểu không? Cho nên nó ít, chứ
mà sự thật ra nó có. Chứ chưa phải mấy con đủ cái từ trường mà mấy con thảy ra
mà để cho cái tâm từ của mấy con nó cảm hóa được cái loài chúng sanh đâu, chưa
đâu.
(06:55) Nhưng mà mấy con thực hiện cho tới
Tứ Niệm Xứ rồi, mấy con an trú, cái từ trường mà an trú nó tỏa ra mấy con, nó
làm cho thân mấy con an, vì mấy con chưa an là biết rằng muỗi nó còn đến thăm.
Bởi vì nói an trú thì có con vật nào mà đến mà làm quậy động được cái thân con.
Con chưa an thật, cho nên nó mới tới chớ.
Con hiểu chỗ Thầy nói chữ “an trú” không? “An
tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”.
Mà khi nó an tịnh thật thì không có con muỗi nào mà vào được, bởi vì cái thân
tâm chúng ta nó an trú thì nó phóng ra cái từ trường, nó có cái từ trường nó an
trú. Cho nên vì vậy mà những con vật nó đến cái từ trường đó, nó nghe nó ngán
quá, nó không dám xâm chiếm. Nó nghe ngán, bởi vì cái từ trường an, còn nó nó
không an, mà nó vô cái từ trường an thì nó chịu sao nổi? Cái gì nó tương ưng
nhau thì nó mới nổi. Con chưa an thì nó cũng chưa an, cho nên nó xâm nhập vô nó
tấn công con, mà con không ngủ mùng thì nó phải cắn con thôi.
Bởi vì thân tâm nó đâu có an phải không? Còn thân tâm con an thì
nó cái từ trường nó không tương ưng. Còn nó thì nó chưa an, nó đâu có tu như
mình đâu mà nó an, cho nên vì vậy mà nó tấn công con. Gặp mà con không an nữa
thì nó phải xé xác con nó thịt.
(08:06) Tu sinh: Con
nghĩ cái con muỗi, thức ăn nó đâu phải là máu đâu Thầy? Con học về nghiên cứu
nói là cái mủ nhựa cây, chỉ mấy con muỗi cái là nó chích thôi, chứ còn muỗi đực
đâu có chích đâu, nó ra nó hút nhựa cây không à.
Trưởng lão: Lẽ đương nhiên là nếu mà cứ máu người ta thì nó sao mà nó
kiếm đủ ăn? Cái cây kia nó hút cái nhựa, lá cây hay cái gì nó có cái chất nước
gì đó, nó hút trong đó nó sống chớ. Thì tức là thiên nhiên phải tạo cho nó có
cái chỗ sống, chứ còn cỡ không có chỗ sống thì con muỗi nó sinh ra chắc nó chết
ngắc.
Đúng là khoa học nó tìm mà, nhưng mà bây giờ cái cây đó bây giờ
nó tìm, mà bây giờ nó sẵn có cái con người này có máu để vô hít đi cho mau, để
đi tìm cái cây nó cũng cực, con hiểu không?
Tu sinh: Con nghĩ là mình cũng đâu phải cần bố thí cho nó, nó đâu
có thiếu thức ăn đâu mà phải bố thí cho nó?
Trưởng lão: Mình không cần bố thí nhưng mà mình thấy cũng tội nghiệp,
nó chạy mà đi kiếm vậy thì cũng tội, bố thì cho nó cũng được có gì đâu con.
Thấy người ta đói mình cho mà, đâu có gì đâu, cái chuyện đó là cái chuyện bố
thí. Nó không cần, nó có thực phẩm, nhưng mà nó ăn cái máu của mình cũng được
thì cho nó chích có sao đâu, đặng cho nó đỡ nhọc nhằn cũng là điều tốt. Cái đó
là cái lòng, mình nghĩ rằng: “Con muỗi nó có cái vật thực nó ăn, nó
cũng sống được. Nhưng mà thấy nó đi tìm, đi kiếm vậy cũng tội, cho nên thôi cho
nó chút ít cũng không sao”. Nhưng mà cái lòng mà con khởi nghĩ con bố thí
như vậy, trái lại nó không đến nó tìm con, nó sẽ đi ra cỏ cây kia nó hút nó
sống.
Bởi vậy cái lòng từ, mà cái tình thương của mình nó lai phát cái
từ trường ra, nó bảo vệ, con hiểu không? Cho nên con nghe nói mấy bữa rày để
cho muỗi cắn. Sự thật ra thì khi mà tu tới an trú rồi đó thì người ta mới dẹp
mùng mấy con, còn mình chưa an trú được đừng có dẹp mùng. Bởi vì Thầy nói mình
tác ý ra một cái điều thiện trong đầu của mình thôi thì nó cũng là một cái từ
trường thiện phải không? Mà mình đã an trú được thì cái từ trường an trú đó nó
thải ra. Cho nên những cái từ trường không an trú thì nó sẽ không tương ưng, nó
không xâm chiếm được mình. Mà khi nào an trú được rồi thì con ở đâu cũng không
lo.
(10:14) Ngày xưa Ông Phật, Thầy đâu có
nghe nói có mùng mền gì, nhưng mà ông an trú được, phải không? Do đó muỗi mòng
này kia, cọp beo đâu có đến xơi Ông đâu. Ông ở trong rừng mà, hồi xưa thì rừng
cọp beo dữ lắm! Thế mà cái từ trường thiện, từ trường an trú của Ông, cọp vô
không được.
Tu sinh: Vị Tỳ kheo mới xuất gia họ đâu có an trú được đâu, mà hồi
đó cũng đâu có mùng?
Trưởng lão: Họ vô họ ở gần bên Phật, chớ còn không ở gần bên Phật thì
làm sao? Con thấy bao giờ 1250 vị Tỳ kheo thì luôn lúc nào cũng bám theo Phật,
bám theo phải không? Thì con biết rằng trong cái thời đức Phật đâu phải là
không sóng gió, nó cũng sóng gió dữ lắm. Nhưng mà nó dễ dàng hơn cái thời của
chúng ta vì thời của đức Phật là thời bộ lạc. Còn chúng ta sóng gió, nhiều khi
nó có nhiều cái rất là khó khăn mà Thầy phải tùy thuận. Chứ lẽ ra thì mấy con
là những người phải luôn luôn theo sát bên Thầy, ở gần bên Thầy tu tập dễ mới
dàng hơn.
Cho nên vì vậy mà Thầy không nỡ bỏ mấy con Thầy đi xa, cho nên
Thầy ở gần để cái từ trường đó trợ giúp cho mấy con. Nếu mà thật sự mà Thầy đi
xa thì ngày hôm nay không có mấy con ở đây, phải không, mấy con hiểu không?
Thầy không có ở gần đây thì mấy con không có đến đây, mấy con không có ở đây
đâu, do đó Thầy không nỡ bỏ mấy con. Và nếu mà Thầy ẩn bóng, Thầy ở trong hang
chỗ nào xa xôi đi, cái từ trường Thầy nó không có đến đây giúp mấy con thì mấy
con có đến đây thăm viếng rồi mấy con đi, chứ mấy con không có tu. Bởi vì nó
không có sự hỗ trợ, mấy con biết.
Cho nên thời đức Phật con biết, chúng Tỳ kheo luôn luôn theo sát
bên đức Phật. Dù một người tu chứng họ cũng không rời đức Phật, trừ khi đức
Phật sai họ đi. Đi làm cái Phật sự thì họ mới đi thôi, đi rồi về, chớ họ không
có lìa Phật đâu mấy con, cho đến khi Phật chết thì thôi.
(12:12) Thí dụ như ông Ca Diếp dẫn một
đoàn đi là do đức Phật sai đi, chứ không phải là tự dưng ông muốn. Cũng như ông
Phú Lâu Na, ông muốn xin Phật đi độ chúng sanh ở đó thì đức Phật kiểm tra rồi
mới cho đi, chứ còn cỡ không cho đi là ông phải ở lại. Đó thì mấy con biết là
trong thời đức Phật, luôn luôn chúng Tỳ kheo với Phật sống sát nhau, thầy trò
không bao giờ lìa nhau.
Cho nên Thầy cũng biết vậy! Cho nên vì sóng gió mà Thầy rời khỏi
đây nhưng mà Thầy cũng không bỏ mấy con. Thầy ở sát và Thầy vươn lên, tức là
Thầy vươn lên, Thầy cất những ngôi nhà khác để mà Thầy tìm cách, Thầy lôi mấy
con vào để mà Thầy hướng dẫn cho mấy con đi tới nơi tới chốn. Ngày xưa đức Phật
cũng thương chúng Tỳ kheo bao nhiêu thì Thầy hiện giờ cũng thương chúng Tỳ kheo
của mấy con bấy nhiêu, Thầy không bỏ.
Thì mấy con phải ráng tu để không phụ ơn Thầy. Phật đã lo để lại
những cái Chánh Pháp, Thầy đã dựng lại những cái Giáo Pháp của Phật, con đường
đi cụ thể rõ ràng để đi đến cái chỗ làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Thì mấy con
phải nỗ lực thật sự mấy con tu tập sao cho tốt hơn. Bởi vì cái chuyện đời nó
rất nhiều. Ngày xưa đức Phật chịu biết bao nhiêu hàm oan, giết phụ nữ, rồi phụ
nữ mang thai, những cái điều đó là những cái điều mà hại uy tín rất lớn đó mấy
con. Vì vấn đề phụ nữ là cái uy tín của một người tu rất là ảnh hưởng rất lớn,
thế mà đức Phật phải gánh chịu những cái điều đó, ghê gớm lắm.
Còn đối với Thầy thì hiện giờ thì nó cũng có những cái điều
kiện, nhưng mà Thầy chẳng màng gì hết. Nghĩa là cái gì nó phải ra cái nấy mà
thôi. Cho nên do đó Thầy sừng sững mà để sống sát bên mấy con, giúp đỡ cho đến
nơi đến chốn. Cho nên mấy con ráng tu, không phải là chúng ta tu mà nó được yên
ổn đâu. Nó đang trên sóng gió mấy con, đang trên sóng gió, chứ không phải dễ.
(14:02) Đó! Thí dụ như bây giờ nó xảy ra
một cái điều gì, bởi vì Thầy nói thật sự cái con người thì họ không có nhẫn
nhục tùy thuận. Họ đứng ở trong cái vị trí của cái tư tưởng của họ, thì cái tư
tưởng của mình tu tập nó chướng ngại họ là họ sẽ quật mình liền, họ tìm cách
này, tìm cách khác.
Cũng như đức Phật tại sao mà người ta mang thai, người ta nói
đức Phật? Người ta giết người chết, người ta nhét sau cái thất của đức Phật,
người ta nói đức Phật giết người. Thì mấy con biết đó là những cái mình phải
hiểu, mình phải cảm thông được những cái tư tưởng, những cái sự hiểu biết của
những cái người đó nó đi ngược lại với cái sự hiểu biết của đức Phật, cho nên
nó chống đối nhau. Mà nó chống đối nhau thì nó phải tìm cách nó hại nhau. Chớ
đã là một người tu chứng như Phật, làm sao mà còn những cái chuyện mà bậy bạ,
bê bối như vậy đâu. Một người mà người ta đã làm chủ rồi thì người ta đâu còn
một cái tâm phàm phu như vậy sao? Cho nên vì vậy, đó là những cái thủ đoạn của
những cái người có những tư tưởng nó khác cái tư tưởng của Phật. Cho nên họ tìm
cách, họ hạ để cho làm mất cái uy tín, để làm mất cái danh dự của đức Phật.
Thì hôm nay Thầy cũng vậy thôi mấy con. Mấy con còn đến đây, chứ
còn không khéo mấy con nghe ở ngoài hàng rào kia người ta nói: “Thôi
ông thầy đó tu hành ra cái gì”. Thầy Mặc dù Thầy biết, nếu mấy con còn
duyên tin tưởng Thầy thì Thầy dẫn mấy con tới nơi tới chốn. Mấy con không còn
duyên, mấy con không tin tưởng, đó là thì tại cái duyên. Thì mấy con cứ tìm ở
trên cái con đường tu tập của các tôn giáo hiện giờ, thì Thầy nghĩ rằng “Ngoài
cái lối đi của Phật đã tu tập làm chủ này, không còn một cái lối thứ hai”, không
còn một cái tôn giáo nào thứ hai mà dẫn dắt chúng ta đi đến làm chủ được bốn sự
đau khổ của kiếp người. Ngay cả Phật giáo Đại thừa Thiền tông cũng chưa có một
cái lối đi như Thầy đã vạch ra. Dựng lại từng cái Đạo Đức Nhân Bản - Nhân Quả
để chúng ta thấy cuộc sống của con người rất là hạnh phúc, nếu mà người nào
sống đạo đức nhân bản - nhân quả. Rồi đến Thiền Định phải có phương pháp hẳn
hòi.
(16:06) Hôm nay Thầy dạy mấy con tu tập
Thiền Định đó, nó phải đi từ cái pháp như vậy đó, rồi nó sẽ đi đến Tứ Niệm Xứ.
Rồi Tứ Niệm Xứ, rồi luyện Tứ Thần Túc. Đó là con đường nó hẳn hòi, cách thức
phương pháp nó tu tập nó rõ ràng như vậy. Hôm nay Thầy vạch ra một cái lối đi
rất rõ ràng mà không sai một cái phương pháp của Phật dạy. Trong kinh Nguyên
Thủy đức Phật dạy sao Thầy dạy vậy đúng y, nhưng mà sắp lại thành những cái
phương pháp từ thấp đến cao là do Thầy đó, Thầy sắp lại. Còn kinh sách Phật
hiện giờ thì dạy lu bù, không biết cái chỗ nào tu, vô cái pháp nào? Nghe Tứ
Niệm Xứ là tu Tứ Niệm Xứ, nghe Tứ Chánh Cần tu Tứ Chánh Cần. Không biết Tứ
Chánh Cần tu trước hay tu sau? Tứ Niệm Xứ tu như thế nào? Và Tứ Thần Túc phải
tu như thế nào? Họ cũng chẳng biết.
Nghĩa là có tên pháp, có cách thức nói tu tập nhưng mà không
biết. Có tên Như Lý Tác Ý, nhưng họ không biết Như Lý Tác Ý nào. Đó thì mấy con
thấy Thầy dựng lại hết những cái gì mà đức Phật ngày xưa đã dạy chúng Tỳ kheo
tu tập để làm chủ sự sống chết như vậy thì hôm nay rõ ràng cụ thể, mấy con cứ
nghiệm coi có đúng không? Hiện giờ mấy con cứ nghe lời Thầy mấy con tu thì mấy
con sẽ được kết quả, kết quả ngay liền. Nhưng kết quả ít là do mình đang tu ít,
kết quả nhiều là do mình đang tu nhiều. Đó là cái sự thật, không thể mà dối trá
ai được hết. Thì hôm nay chỉ còn có ở chỗ cố gắng mà tu tập thì mấy con sẽ đạt
được kết của của mấy con, kết quả mấy con mà thôi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét