338- NHIẾP TÂM KÉO DÀI SẼ SANH TƯỞNG
(43:07) Sư Tuệ Duyên: Dạ,
Thầy cho con hỏi, trong cái thời gian tu thì mình tập bất cứ cái phương pháp
nào miễn là mình phá được cái hôn trầm thì tập luyện?
Trưởng Lão: Bởi vì ở trong Phật pháp thì nói chung là nó có nhiều cái
phương pháp như Dịch Cân Kinh, nó cũng có thể mà phá được hôn trầm. Nhưng mà nó
không đúng vào cái pháp, qua cái pháp Thân Hành Niệm của Phật. Bởi vì Phật
không có dạy cách thức mà như cái pháp mà Dịch Cân Kinh. Thầy đem một cái ví
dụ, Thầy giựt tay rất mạnh như thế này để mà phá hôn trầm, nó cũng là pháp.
Nhưng mà có điều kiện là mình tập đúng cái pháp để sau này, thí dụ bây giờ con
tập cái pháp Thân Hành Niệm, con tác ý từng hành động bước đi của con, sau này
nó là cái phương pháp để luyện cái Tứ Thần Túc.
Từ cái pháp Thân Hành Niệm đó mà nó luyện cái Tứ Thần Túc. Nếu
mình ngay từ bây giờ mình không tập cái pháp này mà mình tập cái pháp khác,
mình phá được hôn trầm, nhưng mà mình không thuần pháp Thân Hành Niệm. Tới
chừng mình luyện Tứ Thần Túc thì mình không vô, vì vậy rất khó. Còn bây giờ
ngay từ đây mình sử dụng cái pháp Thân Hành Niệm đầu tiên để cho mình phá cái
hôn trầm thùy miên. Nhưng nó sau này, nó là sử dụng cái phương pháp đó mà cái
câu để nó tác ý của nó. Chứ không phải bằng những cái hành động đưa chân lên,
hạ chân xuống, hạ gót xuống như vậy đâu.
(44:21) Phải bằng những cái điều kiện mà
cái người Thầy, người ta dạy cho mình luyện cái Thần Lực. Cái đó là cái Thần
Lực Ngoại và cái Thần Lực Nội, bằng cái hơi thở của người ta nữa. Do đó thì coi
như là pháp Thân Hành Niệm nó đứt đoạn. Dịch Cân Kinh này nó cũng là cái phương
pháp Thân Hành Niệm chứ không phải gì. Con hiểu không? Đó là thân hành mà.
Sư Tuệ Duyên: Thầy đưa con cái niệm phá thùy miên hôn trầm thí dụ như là con
quán được hơi thở. Con có chú tâm dưới bước chân đi, nhưng mà đi thì coi như
tác ý cái hơi thở, mà con tác ý hơi thở thì nó tới cái hôn trầm phần nhiều nên
con không có đi mười hoặc hai mươi phút, hoặc mười bước, hai mươi bước tập
một…
Trưởng Lão: Tức là con tùy tức đó, nương vào hơi thở biết hơi thở.
Sư Tuệ Duyên: Con tu cứ bám chặt hơi thở riết thì con cứ đi thì cái hôn trầm
nó đến, thì trong khi mà đi tỉnh táo như vậy thì con vô, con ngồi tới khuya cho
tới hết giờ, thì con chỉ biết tác ý là mình bám chặt hơi thở, và trong khi đó
thì sáu, bảy lần thì không hôn trầm thì con tác ý, thì con tác ý như vậy, rồi
cái trạng thái con theo dõi hơi thở thì con thấy càng đi, con ngồi như vậy thì
cái…trong khi con ngồi như vậy cả ba tiếng đồng hồ nó không có hôn trầm, trong
khi con tu tập như vậy thì có theo dõi hơi thở và cứ tác ý được không?
Trưởng Lão: Nó không được con. Như vậy là con đã ở trong hơi thở mà
liên tục ba tiếng đồng hồ là hơi khó. Nó sẽ dễ dàng, nó sẽ tập không đúng bởi
vì nó tăng lên. Chỉ có ở trong pháp Tứ Niệm Xứ, nó tăng cái thời gian lên. Còn
nhiếp tâm và an trú tâm thì nó chỉ, cái phần phá hôn trầm được thì nó chỉ ở
trong ba mươi phút chứ không được tăng lên, không được kéo dài ra. Bây giờ kéo
dài, coi như mình lọt trong tưởng mà mình không biết. Dù là cái trạng thái nó
bất động, nó an lạc, nhưng mà nó vẫn bị tưởng. Bởi vì cái Ý thức nó không làm
việc rồi, thì cái tưởng thức nó sẽ làm việc. Cái tưởng thức nó làm việc trong
cái sự an của nó, chứ không phải Ý thức của chúng ta.
(46:20) Trừ ra chúng ta ở trên cái Tứ Niệm
Xứ thì nhờ cái pháp Tứ Niệm Xứ đó nó thuộc về trên “thân quán thân để nó nhiếp
phục tham ưu”, nó ngầm nó quét những cái vi tế ở trong nội tâm của nó. Để tới
chừng nó hoàn toàn thanh tịnh thì người ta mới dùng cái sử dụng, cái trạng thái
mà Tứ Niệm Xứ thanh tịnh đó, người ta luyện bảy năng lực của giác chi. Mà bảy
năng lực của giác chi nó lần lượt nó hiện ra trên Tứ Niệm Xứ, tức là
Thân-Thọ-Tâm-Pháp của nó đó, thì lúc bây giờ nó có Tứ Thần Túc. Nghĩa là nó đủ
cái Tứ Thần Túc của nó. Thì khi mà có Tứ Thần Túc rồi thì chúng ta mới nhập
định và thực hiện Tam Minh.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét