345- VIẾT BÀI, ĐỌC SÁCH ĐỀU LÀ ĐỊNH VÔ LẬU
(14:53) Nó còn những cái pháp khác là như
mấy con dùng kinh sách mấy con đọc. Mấy con nghỉ, mấy con đọc và mấy con ngồi
làm bài, đưa một cái đề tài đạo đức ra, thí dụ như Đức Dũng Cảm. Thì mấy con
viết thành một bài nói về Đức Dũng Cảm. Thì trong khi mấy con đang làm cái công
việc triển khai cái tri kiến của mấy con như vậy. Đó là mấy con đang tu Định Vô
Lậu, chứ không phải là mấy con làm bài như học sinh làm bài. Cũng như mấy con
đọc cái bộ “Đường Về Xứ Phật” về tập VIII, tập VII hay tập IX để mấy con nghiên
cứu coi những lời Thầy dạy trong đó như thế nào, cũng là đều mấy con đang tu
tập Định Vô Lậu. Cái đó là cũng đang tu tập Định Vô Lậu, chứ không phải mấy con
đọc sách là khác.
Bởi vì đọc để tìm hiểu, để hiểu những cái điều mà Thầy dạy. Và
đọc hiểu như vậy thì cái tâm của mấy con Lậu hoặc nó sẽ diệt trừ. Nó không còn
phiền não, nó không còn giận hờn, nó không còn thương nhớ một cách vu vơ. Cho
nên vì vậy mà khi mấy con đọc sách, khi mấy còn làm bài, viết bài đều là mấy
con ở trên pháp tu hết. Bởi vì mục đích ở đây dạy mấy con học để mà được xả tâm
ly dục, ly ác pháp. Cho nên những cái điều mà con đang học, đang tập luyện viết
bài, làm bài đều qua một cái tri kiến của mấy con. Cái sự triển khai trí tuệ
của mấy con để hiểu biết, điều đó là Định Vô Lậu.
(16:17) Vì có hiểu, có biết thì tâm mình
mới hết lậu hoặc. Chứ không phải mấy con làm bài, học bài, đọc kinh sách, là nó
vô ích. Hay hoặc là làm giống như học trò, không phải. Học trò nó học để nó
tiếp thu những cái kiến thức, cái văn hóa. Còn chúng ta học ở đây là tiếp thu
cái Giới luật, cái Đạo đức để tiếp thu vào trong con người chúng ta, để nhằm
cái hiểu biết đó nó xả đi những cái ác pháp, làm cho tâm chúng ta bất động,
thanh thản, an lạc vô sự.
Đó, thì mấy con thấy trong toàn bộ tất cả những cái thời gian
của mấy con nó vừa học tập mà vừa tu tập. Mà học tập, tu tập đều có mục đích là
ly dục, ly ác pháp, nó giúp cho mấy con phá cái hôn trầm, thùy miên.
Một người ngồi viết mà nó gục lên, gục xuống thì chúng ta biết
phải đi kinh hành. Mà bây giờ ngồi viết nó cũng là một cái phương pháp để phá
hôn trầm, thùy miên. Bởi vì cái tri kiến của chúng ta nó không mờ mịt, Ngồi đây
nó viết được bài là nó tỉnh táo nó mới viết được. Các con thấy, nó cũng phá hôn
trầm, thùy miên. Vì vậy mà, chứ đâu phải là ngồi làm bài, viết bài hay đọc kinh
sách là không ích lợi đâu. Nó rất ích lợi! Cho nên tất cả những cái này cũng
nhằm vào để mà phá hôn trầm, thùy miên, triển khai tri kiến để ly dục, ly ác
pháp.
Các con thấy những cái pháp mà tu học rất cần cho mấy con, rất
cần! Và vì vậy mà nó hỗ trợ cho cái con đường tu của mấy con để đạt được kết
quả.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét