Thứ Tư, 29 tháng 3, 2023

344- PHÁ HÔN TRẦM VÀ DIỆT VỌNG TƯỞNG

 

344- PHÁ HÔN TRẦM VÀ DIỆT VỌNG TƯỞNG

(04:29) Cho nên khi bước qua tập an trú thì các con lưu ý cái phần mà đi kinh hành, cái phần quan trọng nhất. Chúng ta đi tới, đi lui. Đi tới, đi lui, nhưng vẫn giữ hơi thở mà tu tập thì cũng có thể được.

Hoặc là chúng ta thấy mình bị hôn trầm, thùy miên nặng. Coi như là mình ngồi lại mình hít thở, an trú thì một chút xíu thì có thấy gục hay hoặc là ngủ, thì chúng ta không nên để cho cái hiện tượng của hôn trầm, thùy miên xảy ra nữa. Thì do đó chúng ta sẽ tập đi pháp Thân Hành Niệm. Chắc có lẽ ở đây mấy con cũng biết pháp Thân Hành Niệm? Mỗi hành động chân của chúng ta bước tới bước lui thì chúng ta đều nhắc nó: “Dở chân lên, bước chân tới, hạ chân xuống, hạ gót xuống. Chân mặt bước, Dở chân lên, bước chân tới, hạ chân xuống”. Thì các con sẽ lần lượt tác ý từng hành động của bước chân của mình.

Hoặc các con tu pháp Rèn luyện nghị lực tức là đi mười bước và ngồi xuống hít thở năm hơi thở, và cứ tiếp tục tập như vậy. Trong khi đó xem coi trong cái khoảng thời gian tu tập, chúng ta coi còn hôn trầm thùy miên nữa hay không? Nếu thấy nó còn dạng hôn trầm, thùy miên thì chúng ta tập luyện cái pháp Thân Hành Niệm, hoặc là cái pháp Rèn luyện nghị lực, do đó các con cứ tập nhiều cái pháp đó. Sau một thời gian tập thấy hôn trầm, thùy miên không còn xen vô nữa thì mấy con cũng tập đi kinh hành rất bình thường.

(06:01) Đi nhưng tác ý: “An tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra” rồi mấy con đi, nhưng mà vẫn để ý hơi thở chứ không phải để ý bước đi. Sau khi mà đi như vậy mà không thấy có hôn trầm, thùy miên nữa thì mấy con mới ngồi lại. Nghĩa là tu tập như vậy khoảng một tuần, hai tuần, ba tuần mới ngồi lại. Chứ không phải mới tu tập thấy nó được yên yên rồi ngồi lại thì nó bị hôn trầm thùy miên nữa. Tập cho một tuần lễ, hai tuần lễ, ba tuần lễ, luôn luôn đi kinh hành như vậy. Khi nào đi mà mỏi chân thì mấy con ngồi nghỉ một chút thôi, đừng ngồi nghỉ chi nhiều!

Nghỉ cho chân mình đừng mỏi rồi bắt đầu mình đi lại, cứ như vậy tập để cho phá sạch hôn trầm, thùy miên. Còn hôn trầm, thùy miên không tác động vào thân tâm chúng ta được thì nó sẽ có sức tỉnh. Do có sức tỉnh đó thì chúng ta mới tu trên Tứ Niệm Xứ. Từ ở trên pháp Tứ Niệm Xứ thì chúng ta mới tăng thời gian, còn nếu trên pháp Tứ Niệm Xứ mà chưa được thì không nên tăng thời gian. Bởi vì tăng thời gian trên pháp Tứ Niệm Xứ mà hôn trầm, thùy miên có thì không thể nào tu tập Tứ Niệm Xứ được, các con nhớ kỹ những điều này!

Cho nên hôm nay Thầy về Thầy đã đọc sơ những về sự trình bày của cô Liễu Châu. Qua cái sự trình bày của cô Liễu Châu thì Thầy thấy cô Liễu Châu tu rất tốt, nhưng sợ nó lạc vào trong Tưởng thôi! Cho nên do vì vậy mà Thầy sẽ đề nghị với cô Út là gần đây thì Thầy sẽ triển khai kỹ và có thể nói rằng cho cô Liễu Châu sẽ tu Tứ Niệm Xứ. Và Tứ Niệm Xứ thì khi nào mà hôn trầm, thùy miên được hoàn toàn lượt sạch thì sẽ cho cô Liễu Châu sẽ tu Tứ Niệm Xứ, để dẫn đi tới đạt đến cuối cùng, để có luyện Tứ Thần Túc sẽ làm chủ sự sống chết của mình.

(08:18) Thì ở trong chúng thì Thầy thấy cô Liễu Châu là người tu rất tốt trong vấn đề nhiếp tâm và an trú tâm. Nhưng Thầy có còn lo có một phần là sợ cô lọt trong Tưởng thôi. Chớ còn nếu mà kiểm điểm kỹ lưỡng và cho cô tu Tứ Niệm Xứ là rất tốt, rất tốt!

Thì ở đây mấy con cũng tập từ từ cho có căn bản, nhất là các cô lớn tuổi rồi. Phải lo tu tập, nhiếp tâm cho được từ một phút đến năm phút. Từ năm phút đến ba mươi phút, phải nhiếp cho kỹ, tập cho căn bản, lần lượt mình tập thuần rồi mình tăng. Ví dụ như bây giờ tu một phút, thì một phút này nghỉ xả ba phút hay hoặc là nghỉ một phút rồi tu lại một phút. Cứ như vậy tu tập đến ba mươi phút bằng phương pháp Như Lý Tác Ý dẫn tâm, thì như vậy mấy con sẽ không có niệm khởi.

Và lần lượt mấy con dẫn lần, tăng lần lên hai phút, rồi ba phút, rồi bốn phút, năm phút. Trong khi tập luyện như vậy, không có nghĩa là thấy thời này mình tập được như vậy, thời sau tăng lên, không phải. Mình tập một phút, ít ra mấy con cũng nên nhớ rằng tập một tuần lễ cho nó nhuần nhuyễn, rồi mấy con mới tập lên hai phút. Tập lên hai phút nhuần nhuyễn một tuần lễ, rồi mấy con mới tăng lên ba phút, chứ đừng có vội!

Thấy được được mấy con tăng lên, đó là cái tâm tham của mấy con. Tham tu, nó cũng hại! Phải tu cho căn bản chứ đừng có vội vàng. Tu ít, tu chậm, nhưng cái chất lượng nó rất cao. Đó là nhớ những cái điều mà Thầy căn dặn thì cái thời gian mấy con tu sẽ thu ngắn lại, nó không có lâu. Chứ còn mấy con mà tu, mà vội vàng, thấy nó nhiếp cái thời này nhiếp nó không niệm thì mấy con lại tăng lên hai phút, hay năm phút. Có nhiều khi mấy con chưa có đủ khả năng mấy con ngồi suốt ba mươi phút, thì mấy con đừng có lười biếng kiểu đó, mà hãy siêng năng! Phải tập từng phút rồi nghỉ xả, rồi từng phút rồi nghỉ xả. Cho đến khi một phút này thuần thục được, thì mấy con ít ra thì mấy con cũng phải tập một tuần lễ, rồi mấy con mới tăng lên. Và cứ như vậy cho đến khi đúng ba mươi phút thì Thầy sẽ dạy mấy con an trú cái tâm của mấy con ở trên hơi thở hoặc là bước đi.

(10:15) Và cứ như vậy mấy con tập cho đến khi mấy con vào Tứ Niệm Xứ. Vào Tứ Niệm Xứ tức là mấy con sẽ ở riêng, không có còn ở chung. Sống độc cư trọn vẹn, không có được nói chuyện qua lại, mấy con phải cố gắng tập cho đúng cách. Nghĩa là mấy con ở trên Tứ Niệm Xứ thì như ở bên nam, Thầy đã cho sư Giác Thường đã tu tập Tứ Niệm Xứ. Mà tu tập Tứ Niệm Xứ, Thầy cho sư sống riêng một mình một cái khu, không có người nào đến với sư được hết. Nghĩa là hoàn toàn chỉ có một người tu.

Và cái trường hợp mà sống như vậy thì mấy con thấy cái hôn trầm, thùy miên nó dễ đánh mấy con lắm, nó dễ lắm! Cho nên chuẩn bị cho mấy con trong cái kinh nghiệm tu tập. Chuẩn bị cho mấy con phá sạch hôn trầm, thùy miên.

Ở mục đích đầu tiên mà chúng ta tu tập, là có hai cái điều kiện mà chúng ta phải làm chủ:

Làm chủ vọng tưởng sẽ tu như thế nào mà không có vọng tưởng, không có vọng niệm.

Mà còn không có vọng niệm trong khoảng thời gian ba mươi phút, chứ không có được tăng lên. Vì tăng lên nó sẽ bị lọt vào trạng thái của Tưởng. Bởi vì cái phương pháp nhiếp tâm và an trú tâm nó có cái phần ức chế tâm, tức là ức chế ý thức. Nhưng mà ức chế ý thức để cho nó quen đi, để cho nó không khởi niệm nữa. Để khi mà chúng ta tu Tứ Niệm Xứ thì nó chỉ có giữ gìn tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, chứ không nương vào một cái đối tượng của thân hành mà ức chế nó. Cho nên nó quen thì nó sẽ không phóng niệm ra. Nó không phóng niệm ra mà chúng ta không dùng pháp ức chế nữa thì chúng ta mới đi vào Tứ Niệm Xứ mới được. Chứ còn chúng ta luôn luôn bị ức chế mà đi vào Tứ Niệm Xứ thì không được. Cho nên do như vậy, mình cần phải kiểm tra kỹ lưỡng mới cho mấy con tiến vào tu Tứ Niệm Xứ.

Và cái quan trọng thứ hai đó là: Hôn trầm, thùy miên. Hôn trầm thùy miên nó cũng không kém gì vọng tưởng mấy con.

(12:33) Mấy con nhiếp tâm cho hết vọng tưởng thì cũng phải tu tập cho hết hôn trầm, thùy miên thì mới được vào Tứ Niệm Xứ. Đó là hai điều quan trọng mà Thầy nhắc nhở mấy con tu tập!

Điều quan trọng thứ nhất là tự niệm khởi tức là vọng tưởng trong tâm của mấy con nó hay khởi niệm này, niệm kia. Đó là điều thứ nhất, hiện giờ mấy con đang tập để mà nhiếp tâm cho nó đừng niệm.

Điều quan trọng thứ hai là mấy con phải tập pháp Thân Hành Niệm, hoặc là cái pháp Rèn luyện nghị lực, đi mười bước ngồi xuống hít thở năm hơi thở để phá hôn trầm, thùy miên.

Đó là hai cái phương pháp để mấy con không còn cái trạng thái hôn trầm, thùy miên nữa.

Dù là mấy con thức bao lâu cũng không có hôn trầm, thùy miên, nhưng rất khó mấy con! Nói về hôn trầm thùy miên thì mấy con lưu ý: Nếu trong lúc mới tu tập mà mấy con thức nhiều hoặc làm việc nhiều thì mấy con cũng không tu tập được. Vì cơ thể mấy con mệt nhọc thì hôn trầm, thùy miên sẽ tấn công mấy con. Mấy con tu nhiều, tu không đúng cách thì cũng bị hôn trầm, thùy miên. Cố gắng để tập trung nhiếp tâm, để cho hết vọng tưởng thì mấy con cũng sẽ bị hôn trầm, thùy miên.

Tất cả những cái điều kiện mà làm cho mấy con tiêu hao cái năng lượng trong người của mấy con thì mấy con cũng sẽ bị hôn trầm thùy miên. Cho nên nó rất khó là vì mấy con phải tu vừa với sức mình, không được tiêu hao năng lượng mình nhiều. Mà tiêu hao năng lượng mình nhiều thì hôn trầm, thùy miên sẽ tấn công mấy con.

Cho nên tự mình tu mình phải biết. Ví dụ như từ bảy giờ tối mình tu cho đến mười giờ. Mà trong cái khoảng thời gian đó, nếu một người mới tập nhiếp tâm để nhiếp cho được trong ba mươi phút thì mấy con phải xả nghỉ nhiều, thì mấy con mới mong có cái sức. Chứ còn mấy con dụng công tập trung nhiều thì nó phải hao năng lượng của mấy con, và như vậy thì mấy con sẽ bị hôn trầm, thùy miên nhiều. Rất là khó khăn!

(14:33) Cho nên tập, biết tập vừa sức của mình, không được phí nhiều. Và khi mà mấy con muốn phá hôn trầm thùy miên, nó có nhiều cách như hai pháp đi kinh hành:

Pháp Thân Hành Niệm.

Pháp Rèn luyện nghị lực.

Hai pháp đó để giúp mấy con.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

549-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  549-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...