38- CÁCH XÁC ĐỊNH ĐỨC HẠNH
CHÍNH - PHỤ
(17:46) Tu
sinh Kim Quang: Nhưng mà có khi thế này nữa Thầy, con nhận thấy là, giả
sử như nguyên một cái đoạn dài như thế này, nhưng mà nó có câu phụ, câu chính.
Rồi cái đức nó nằm ở trong câu chính, còn cái câu phụ chẳng quá là nó chỉ là một
cái diễn tả…
Trưởng
lão: Diễn tả phụ
thêm thôi. Làm cho sáng tỏ, làm sáng tỏ cái ý của cái đức kia thôi. Chứ còn cái
đó bỏ, lấy cái chính thôi.
Tu sinh
Kim Quang: Nhưng
mà vẫn nằm trong cái đoạn.
Trưởng
lão: Vẫn nằm ở
trong cái đoạn, không thể mình cắt bỏ nó ra. Để nó cái phụ đó, những cái đoạn
phụ đó, cái câu phụ đó, nó làm cho sáng tỏ cái cụm, cái chính, câu chính. Thì
cái câu chính đó là nói lên cái đức, cái hạnh của nó thôi. Còn cái câu phụ mình
nói cũng làm lạc thôi chứ không có gì, nói nó trật thêm. Bởi vì nó phụ đó, mình
nói cái nó đi lạc đề mất đi. Lấy cái chính này mà làm, còn cái phụ này để nó
làm sáng tỏ thêm thôi, chứ không có nói cái này, mình bỏ cái đó. Cho nên nhiều
cái mình thấy một đoạn dài vậy chứ mình gạch đít có mấy chữ hà, mấy cái kia nó
phụ thôi. Thành ra mình không cần, bỏ ra, lấy cái ý chính thôi.
(18:53) Tu
sinh Kim Quang: Trong khi mà phân đoạn đó Thầy, con mới để ý là, mình
để ý nên để ý những cái người mà giống như là nhân vật chính trong cái đoạn đó.
Trưởng
lão: Đúng rồi,
mình phải lấy cái nhân vật chính.
Tu sinh
Kim Quang: Nhân
vật chính. Nhiều khi qua một cái chỗ khác lại nói về cái nhân vật khác, vậy là
hai cái nó khác biệt nhau.
Trưởng
lão: Cái nó
nói, thí dụ như nó nói. Thí dụ như bây giờ cái nhân vật chính thường thường tác
giả, mình phải chú ý tác giả con. Tác giả nó tự nó viết cái bài đó ra thì nó tự
nó ca ngợi này kia là tác giả, hay hoặc chê khen đồ này tác giả, phải không?
Nhưng mà mình lưu ý tác giả rồi đó, rồi bắt đầu đó, bây giờ đó nhân vật chính
và nhân vật phụ trong đó.
Mà cái nhân
vật chính, thì thường thường nó. Cái nhân vật chính thường thường là mình gạch
đít những cái từ đó để mình xác định cái nhân vật chính, cái hành động đạo đức
của nhân vật chính. Nhưng mà cái nhân vật phụ nó cũng có những cái hành động đạo
đức của nó chứ không phải không đâu. Nhưng mà cái đoạn đó khi mà cắt ra rồi,
toàn là cái nhân vật phụ để nó nói lên ở trên cái đoạn trên, cái đạo đức của ở
trên cái đoạn trên của cái nhân vật chính. Nhưng mà cái nhân vật phụ này nó đã
bị cắt cái đoạn kia rồi thì coi như độc lập của nó rồi. Bởi vì phân đoạn ra rồi,
nó bị độc lập của nó rồi, thì nói về cái đạo đức của cái nhân vật phụ. Chứ
không có được mà lấy cái ở trên mà ghép xuống dưới này được, bởi vì mình cắt
cái đoạn ra rồi.
Tu sinh
Kim Quang: Dạ,
mình cắt rồi.
Trưởng
lão: Mình cắt rồi
thì nó còn có cái nhân vật phụ không đó, thì mình lấy nhân vật phụ đó mình xác
định cái đức hạnh của cái nhân vật phụ. Mặc dù là nó luôn luôn nó kèm theo với
cái nhân vật chính, để nó làm sáng tỏ cái câu chuyện của nó.
Thí dụ như
hai đứa bé, thì khi có cái câu chuyện mà Tâm hồn cao thượng. Hai đứa bé học trò
đó, thì con thấy cái nhân vật chính là cái cậu bé, chứ không phải cái nhân vật
chính là cái cô bé đó đâu. Cô bé chỉ là nhân vật phụ để làm sáng tỏ lên cái cái
nhân vật chính đó thôi. Cái Tâm hồn cao thượng đó. Con hiểu không?
Vậy mà nếu
mà không, mình không khéo đó thì mình lầm. Bị vì hai đứa bé này mình thấy nó có
những cái hành động cũng rất hay. Nhất là cái cô bé mà khi mà nó kết luận cái
bài văn của nó mà nó ca ngợi được. Con có thấy không? Nó hay lắm chứ…
Tu sinh
Kim Quang: Câu
đó quá hay!
Trưởng
lão: Thì coi chừng
đó mình lầm. Nó là nhân vật phụ nhưng mà nó viết cái điều kiện đó để mà nó, mà
cái nhân vật phụ thường thường là tác giả. Tác giả nó tạo, nó có cái hình ảnh
phụ để mà nó nêu được cái điều kiện nó muốn viết.
(21:36) Tu
sinh Kim Quang: Như cái tư tưởng của tác giả là như vậy. Họ muốn trình
bày cái tư tưởng của họ, cái nhận xét của họ. Nhưng mà họ phải đưa một cái nhân
vật nào đó.
Trưởng
lão: Đưa nhân vật,
thì mình mới thấy đó là tác giả đó. Nó muốn đưa một cài ý gì đó hay thì nó làm
cái nhân vật phụ. Nó đưa cái nhân vật chính, cái nó bắt đầu nó ca ngợi nó đưa.
Đó, thì mình đọc cái bài Tâm hồn cao thượng của hai đứa bé.
Tu sinh
Kim Quang: Thế
là mình hình như mình cũng phải để ý cái thời gian nữa phải không Thầy? Trong
đoạn văn nó có cái thời gian liên tục nữa. Nhưng mà nó ngắt cái thời gian, thì
đúng là nó cũng chuyển qua một cái đoạn khác.
Trưởng
lão: Chuyển qua
đoạn khác con.
Bởi vì khi,
khi mà mình cầm bút mà mình viết truyện hoặc là viết này kia, thì thường thường
mà nếu mình lưu ý được cái những cái bài viết mà có tiếng của người khác, tác
giả có tiếng, sau này mình viết giỏi lắm con. Ông Thầy phân tích cách nói sao
đó, mấy con viết văn hay lắm. Mình biết mình lúc nào mình ẩn ở trong cái nhân vật
phụ, cái tác giả đó ẩn trong cái nhân vật phụ. Mà có khi mình là nhân vật chính
nữa, tác giả là nhân vật chính nữa. Đọc được cái bài đó mình biết được, sau đó
mình cầm cây bút mình viết dễ lắm. Muốn viết một cái câu chuyện gì đó thì mình
viết dễ lắm. Mình biết lúc nào mình nằm ở chỗ nào, chỗ nào. Thường thường là những
câu chuyện tác giả họ hay thêm, với qua những cái hiểu biết của họ, những cái ý
họ hay, những cái đoạn hay nào đó họ muốn nêu ra, thì cho thấy được cái sự hiểu
biết của họ.
(23:09) Tu
sinh Kim Quang: Tất cả những cái đó, giống như họ muốn nói lên cái tư
tưởng, nhận xét của họ về những cái đó.
Trưởng
lão: Là vậy đó
con. Văn chương cũng khó chứ đâu phải dễ đâu.
Tu sinh
Kim Quang: Khó
đó Thầy! Con hồi xưa con học văn dở lắm Thầy ơi! Có ba điểm à.
Trưởng
lão: Vậy mà Thầy
thấy bây giờ con khá lắm đó, giỏi lắm đó chứ! Mày mò nó mới giỏi.
Tu sinh
Kim Quang: Con
cũng cố gắng mày mò mày mò, thì nhưng mà không có biết là nó có đúng hay không?
Trưởng
lão: Nói chung
là đầu tiên là mình học văn phạm cho nó cứng, nó quen. Sau đó rồi bắt đầu nó muốn
hay thì phải đọc, phải đọc sách, đọc nhiều. Rồi đọc, không phải là đọc để hiểu
câu chuyện đơn thuần đâu. Học hiểu từng cái câu văn, từng cái ý, từng cái cái ẩn,
cái hiện của tác giả ở trong đó. Thì lúc bây giờ mới viết văn giỏi.
Tại vì Thầy
đến một cái trường người ta dạy mình viết văn như mà dạy mấy cái ông làm phóng
viên đồ đó, ở đó họ dạy cách thức cho mình viết. Ai cũng phải qua trường lớp hết.
Ở thành phố hiện giờ có trường Nguyễn Du, trường gì đó dạy văn. Như là dạy cho
mình trở thành những phóng viên, những nhà văn. Nó chuyên dạy cho mình hiểu biết
những cái môn đó, môn Văn.
Tu sinh
Kim Quang: Nhưng
mà giờ thì bọn con đâu có cơ hội để mà học cái đó đâu Thầy.
Trưởng
lão: Đúng là
không cần nữa. Bây giờ chỉ có cần hiểu được cái đạo đức. Để cho cái đầu óc mình
cho nhanh chóng, để nhận ra được hành động đức hay là hạnh cho nó nhanh chóng,
để rồi xả tâm là tốt nhất. Chứ không mình nói suông mình xả không kịp, mình nói
suông. Rồi cách thức mình còn tu tập để nó được cái Định lực, cái sức bình tĩnh
của mình trước các ác pháp nó dập, để cho mình bình tĩnh mình nhận. Chứ không
khéo mình bằng cách chịu đựng, nó không hay.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét