42- TU TẬP CẦN NGƯỜI HƯỚNG
DẪN
(15:45) Tu
sinh Kim Quang: Thì con nói là chỉ có Thầy biết, vẫn còn ở Tứ Chánh Cần.
Mà muốn tu có định tỉnh đó Thầy, thì Thầy dạy con là cứ đi mười bước, rồi ngồi
xuống thở năm hơi thở.
Trưởng
lão: Năm hơi thở,
cũng là cái bước định tỉnh để nó, vừa nó phá hôn trầm mà nó vừa tăng lên cái sức
định tỉnh. Bởi vì con thí dụ như con thở năm hơi thở con đi mười bước là cái
khoảng thời gian đó, tính ra một cái người mà nhiếp tâm, đi mười bước và nhiếp
tâm trong năm hơi thở thì không có niệm. Vậy mà có người trong khoảng thời gian
vậy mà có niệm con.
Tu sinh
Kim Quang: Vẫn
đi vậy mà có niệm Thầy?
Trưởng
lão: Vẫn đi mà
có niệm. Mặc dù là đi mười bước vậy đó, đếm: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy,
tám, chín, mười” mà có niệm, chứ không phải. Cái niệm họ quá nhiều,
cho nên vì vậy đó họ tập, thì cũng tập. Nhưng mà cái điều kiện là phải cần phải
ở trên cái học về giới luật đức hạnh cho nhiều nữa để xả. Thì sau này cái khoảng
thời gian mười bước và năm hơi thở nó sẽ không có niệm. Thì lúc bấy giờ mới tập
được nó để mà định tỉnh, mới bước vào cái Tứ Niệm Xứ.
(16:54) Cho
nên ghê lắm chứ đâu phải không đâu, chứ không phải muốn mà được đâu. Bởi vì nó
quá thô, cái niệm nó quá thô, cho nên vì vậy mà đi mười bước nó vẫn xen vô. Thở
năm hơi thở mà vẫn có niệm là tại vì cái ác pháp ở trong người, cái nghiệp của
mình nó quá nặng. Cho nên cái tham, sân, si của mình nó có cái lực nó mạnh quá.
Cho nên buộc trong khi mình nhiếp tâm như vậy mà nó vẫn vô ở trên cái bước chân
đi mình, mà nó vẫn vô trong năm hơi thở. Chứ đâu phải mà thở một loạt cả năm bảy
chục hơi thở không. Năm hơi thở mà vẫn vô, như vậy là chứng tỏ cái sức nhiệt
tâm mình tu tập thì mình phải nhiệt tâm chứ gì? Nhưng mà nó mờ, nó làm cho cái
nhiệt tâm mình mất. Cho nên nó mới vô được chứ còn con còn nhiệt tâm thì làm
sao nó vô. Con hiểu không?
Cho nên vì vậy
người ta mới kiểm tra mấy con, người ta xét coi mấy con ở cái mức nào, người ta
phải dẫn tới. Còn thấp thì người ta dẫn theo cái phương pháp thấp để cho mình
có căn bản mình đi lên. Còn hễ mình cao thì người ta nâng cho mình lên lớp cao
lên. Chứ để không dậm chân tại chỗ, con tu hoài có một pháp đó sao. Nó phải
thay đổi để nó đưa cái tâm của con, cái trạng thái bất động con nó lên. Để đi đến
cái nội lực của nó, cho nó hoàn chỉnh con đường tu của mình chứ. Nó sớm chừng
nào tốt chừng nấy, chứ không lẽ kéo dài cho đến khi già lụm cụm chống gậy còn
tu nữa sao?!
(18:15) Tu
sinh Kim Quang: Con nghĩ là biết cái đường đi thì cố gắng tu thì nó
nhanh.
Trưởng
lão: Không! Nói
chung là phải có sự hướng dẫn, giúp cho mấy con nó rõ ràng. Cái căn bản của mấy
con nó đạt được cái chỗ này thì mấy con nắm cho vững, người ta hướng dẫn, người
ta giúp. Chứ bây giờ con cũng không biết con ở cái mức nào nữa. Có phải không?
Bởi vì không biết mình ở mức nào, rồi mình cứ tu, tu lừng chừng, lừng chừng.
Không biết mình sẽ lên ở cái lớp nào đây?
Thì bây giờ
cũng tu, ai cũng tu pháp hết, người nào cũng vậy thôi. Nhưng mà trong cái sự,
thật sự ra cái người nhiếp tâm được, mà có người nhiếp tâm chưa được. Có người
xả tâm được, có người chưa xả tâm được, chứ không phải người nào cũng tu giống
pháp hết. Cho nên buộc lòng người ta căn cứ vào cái chỗ người ta kiểm tra, rồi
người ta mới phân cho mình biết mình đang ở cái trình độ, cái đặc tướng mình
đang ở cái lớp đó, chứ không thể lên được nữa. Chứ con không khéo con cứ ngồi
quán hoài, động tâm hoài, con không vô được, phải không?
(19:19) Mà
mình thấy mình xả cũng chưa hết, bởi vì nó còn cái vi tế của nó. Rồi cái thô nó
như thế nào, mà cái vi tế nó như thế nào? Người ta sẽ dẫn dắt mấy con từng bước,
chứ để không mất phí thì giờ mấy con. Cho nên Thầy rất thương, rất tội là tại
vì cái hoàn cảnh mình không thuận tiện. Chứ mấy cô với quý sư lớn tuổi rồi, tội
lắm! Họ cũng ráng họ tu lắm, chứ đâu phải không. Nhưng mà con thấy cái tâm chấp
họ vẫn còn dính đó, chứ chưa hết được, họ bỏ được đâu.
Có nhiều người
họ lớn tuổi chứ cái ngã cũng đồ sộ, họ đâu có xả. Mặc dù họ nói rất hay lắm chứ
không phải không đâu. “Các pháp đều là vô thường không có gì là ta, là
của ta, là bản ngã”. Thế mà rồi, hơi chút là cái ngã của họ nó đồ sộ ra liền.
Ai cũng biết câu nói đó, cái câu nói thật sự, là câu nói rất là tuyệt vời của đạo
Phật. Để chúng ta thấy các pháp không có gì là mình hết, để cho mình buông xả hết.
Thế mà hở ra chút thì nó hơn thua nhau rồi.
Tu sinh
Kim Quang: Cái
đó là do cái duyên, với cái sự thông hiểu nó chưa có thấm.
Trưởng
lão: Tức là
cái: Những gì thông suốt cần thông suốt nó chưa thông. Nó chỉ, cũng như nói cái
câu nói, cũng như con chim học nói: “Các pháp đều vô thường, không có
pháp nào là ta, là của ta, là bản ngã”, mình nói như vậy. Nhưng mà sự thật
ra mình chưa có thông suốt hết cái nghĩa của cái câu đó, cho nên nó còn cố chấp.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét