46- GIẢI TRÌNH ÁN
(30:47) Tu
sinh Kim Quang: Có tu sinh nói cái Đức Khen Thưởng như là cái ca ngợi.
Khi mình nói cái Đức Khen Thưởng, tức là Đức Ca Ngợi thì trong đó nó có ngầm
cái ái ngữ không Thầy?
Trưởng
lão: Ái ngữ
con, ca ngợi con. Ái ngữ làm cho người ta hoan hỷ được, làm cho người khác được
vui.
Tu sinh
Kim Quang: Nhưng
mà mình không có nói cái chữ ái ngữ trong là cái đức, nhưng mà mình chỉ đặt trọng
với Đức Khen Thưởng và cái Đức Ca Ngợi thôi.
Trưởng
lão: Đúng vậy.
Tu sinh
Kim Quang: Nhưng
mà cái ái, ái ngữ là ngầm trong đó.
Trưởng
lão: Ái ngữ là
cái ngầm, có cái nghĩa ái ngữ ở trong đó rồi. Tức là ca ngợi, khen tặng người
khác là ái ngữ rồi. Nhưng mà mình không nói ái ngữ, nhưng mình nói cái đức.
Tu sinh
Kim Quang: Nhưng
mà trong những cái câu, cái bài này thì Đức Ái Ngữ Ca Ngợi, có nghĩa là nguyên
cái câu đó là cái câu ái ngữ. Nhưng mà trên cái khía cạnh.
Trưởng
lão: Để nói rõ
ra cho mình nhận ra thôi, chứ nó sự thật ra, nó ca ngợi không, là đúng. Mình muốn
viết ra cho rõ để cho mình thấy đó là dùng cái lời ca ngợi, khen tặng đó là ái
ngữ, để cho mấy con nhận ra cho được. Biết nó là ái ngữ khi mà khen tặng lời,
dùng cái lời nói khen tặng, ca ngợi người khác đó là ái ngữ. Nhưng mà sự thật
là Đức Ca Ngợi.
Tu sinh
Kim Quang: Sự
thật là Đức Ca Ngợi phải không Thầy?
Trưởng
lão: Chứ nói ái
ngữ thì coi như là nó để ngầm mình hiểu thôi thì hay. Nhưng mà nói ra để cho
mình nhận xét ra thôi, chứ còn thật sự dùng như vậy thì nó thừa.
Tu sinh
Kim Quang: Nó
thừa.
Trưởng
lão: Ca ngợi là
ái ngữ, chứ không lẻ ca ngợi là chửi người ta sao?!
Tu sinh
Kim Quang: Dạ
Trưởng
lão: Các con hiểu
chưa?
Tu sinh
Kim Quang: Cái
đức rồi thì phải là ái ngữ, chứ đâu ác ngữ được đâu.
(32:12) Trưởng
lão: Ái ngữ. Cho nên mình dùng để thí dụ như có dùng vậy đó, để cho mấy
con nhận xét thôi. Chứ mà mấy con biết cái chữ đó dùng như vậy là thừa. Nghe ái
ngữ ái ngữ hai cái thì nó sao được? Ngầm mình khen tặng người ta nó là ái ngữ rồi.
Bây giờ lại thêm cái Đức Ca Ngợi Ái Ngữ nữa thì coi như là hai cái ái ngữ luôn.
Tu sinh
Kim Quang: Dạ.
Trưởng
lão: Cho nên
mình bỏ ra thì mới đúng.
Tu sinh
Kim Quang: Bỏ
ra thì…
Trưởng
lão: Theo thay
vì mình viết biết vậy đó thì mình phải đóng cái chữ, ghi cái chữ ái ngữ ở trong
ngoặc kép, để cho người ta dễ hiểu, phải không? Thầy ví dụ như bây giờ Đức Ca
Ngợi thì mình muốn cho người ta hiểu rõ về cái ái ngữ trong đó thì mình đóng lại.
Tu sinh
Kim Quang: Là tại
vì trong đây Thầy ghi Đức Ái Ngữ Ca Ngợi, Thầy thì nhấn mạnh chữ Ái Ngữ trước
chữ Ca Ngợi.
Trưởng
lão: Để cho mấy
con thấy rõ.
(33:18) Tu
sinh Kim Quang: Cũng có cái trong đây nó có một cái từ gọi là, cái bài
“Danh vọng và hạnh phúc”. Bài “Danh vọng và hạnh phúc” thì, để con đọc cái đoạn
này cho Thầy nghe: “Khi chinh phục được một vùng đất rộng bao la, cũng
là lúc chàng kị sĩ kiệt sức và gục ngã trên ngựa. Trước lúc nhắm mắt chàng nuối
tiếc than thầm: Hà cớ gì mà phải cố gắng đến kiệt sức như thế, để rồi khi xuôi
tay nhắm mắt cũng chỉ cần một mảnh đất để chôn thân”, thì câu này là Đức Hối
Hận Ăn Năn nhưng mà cái gạch dưới là thì gạch dưới cái chữ “nuối tiếc”, con nếu
mà con gạch, nhưng con thấy hình như cái nuối tiếc này không phải. Chỗ này hình
như không phải chữ nuối tiếc, đây nó là phải hối hận luôn.
Trưởng
lão: Nó hối hận,
thì coi như nuối tiếc là còn tiếc, còn tiếc rẻ cái của. Còn tiếc rẻ cái khu đất
mình chạy, nuối tiếc là nó vậy. Chữ nuối tiếc này đó là nhằm cái hối hận về vấn
đề mình đã lầm lạc.
Tu sinh
Kim Quang: Dạ,
có coi như là cái này là cái đức là Đức Hối Hận. Hôm nay, có nghĩa là mình hối
hận về những gì mình đã làm sai rồi.
Trưởng
lão: Là làm
sai.
Tu sinh
Kim Quang: Còn
nếu mà ở đây dùng chữ nuối tiếc, nuối tiếc những cái gì mà mình chưa làm được
chẳng hạn. Có nghĩa cái nuối tiếc này nuối tiếc những cái gì mình chưa làm được.
(34:41) Trưởng
lão: Mình chưa làm được. Còn cái nghĩa nữa là mình nuối tiếc: Tại sao
mình không biết sớm như vậy? Biết sớm, để mình làm cái vô ích như vậy.
Tu sinh
Kim Quang: Dạ,
thì có nghĩa là trong đây vẫn đúng?
Trưởng
lão: Vẫn đúng
con, vẫn đúng. Bởi vì nuối tiếc những cái mà mình phải điên khùng quá, để làm
chi vậy, cho nó nó phí, nuối tiếc cái chuyện mà quá tệ. Chứ lẽ ra cái chữ nuối
tiếc này dùng đúng nghĩa là mình làm cái gì chưa xong đó, nuối tiếc. Nhưng mà ở
đây nuối tiếc cái sự mà sao lại mình không có biết trước như vậy, để cho mình
làm cái chuyện nó điên rồ như vậy, để cuối cùng mình chẳng có gì được hết.
Tu sinh
Kim Quang: Sao
mình không biết trước?
Trưởng
lão: Không biết
trước.
Tu sinh
Kim Quang: Để
mình đừng có làm. Biết trước để mình có làm…

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét