62- PHẢI TẬP NHIẾP TÂM CHO
ĐỀU TRỌN VẸN
(11:56) Đó,
thì đến đây coi như là đã phân được, chúng ta thấy nó có được ba cái lớp rồi.
Và nghe Thầy đã giải thích sự tu tập thì mấy con biết được như vậy thì hôm nay
về mấy con tập lại cái sức tỉnh thức, cách thức như hồi nãy giờ Thầy dạy, để rồi
Thầy kiểm trở lại. Các con hiểu không? Nhớ tập phải tác ý!
Còn những
người nào mà đã có cái thời gian mà dài 30 phút như Giác Thường, 10 phút, 5
phút thì mấy con nên nhớ rằng xét nếu mà đều đặn trong khoảng thời gian lúc nào
mà mấy con ngồi tu 5 phút, hoàn toàn lúc nào cũng là làm chủ không có niệm khởi
trong 5 phút, thì đó là cái chất lượng mấy con đã đạt.
Còn trong 5
phút mà có lúc được lúc không, thì mấy con phải dùng cái pháp Như Lý Tác Ý mà dẫn
nó giữ gìn trong 5 phút cho trọn vẹn. Lúc nào cũng phải đạt được 5 phút hoàn
toàn trọn vẹn, không có lúc 5 phút được mà 5 phút không. Thì như vậy thì nó mới
được. Còn Giác Thường thì con giữ 30 phút, mà nếu trong 30 phút mà lúc nào cũng
được thì tức là chúng ta sẽ tăng lên. Nghĩa là 30 phút, bây giờ con ngồi tu 30
phút, một lúc nữa con sẽ tu, buổi chiều con sẽ tu 30 phút, buổi tối tu 30 phút,
buổi khuya dậy tu 30 phút.
Mà lúc nào
tu 30 phút thì con thấy mình nhiếp tâm không có niệm khởi ở trong 30 phút, thì
đó là cái chất lượng đã đạt được. Mà nếu mà bây giờ tu 30 phút được, mà chiều
30 phút lại còn có một niệm xẹt vô. Một niệm thôi cũng chưa được. Nghĩa là con
phải sử dụng bằng cái pháp dẫn tâm mình trong vòng 30 phút, mà buổi sáng, buổi
chiều, buổi tối, buổi khuya lúc nào cũng đạt 30 phút. Tức là hiện giờ là mình
trình 30 phút, là mình đã tu tập được 30 phút. Nhưng xét lại trong cái khoảng
thời gian một ngày một đêm để xem coi nó có đều hay không. Đều là sáng, trưa,
chiều, tối, khuya nó bằng nhau hết, nó không có sai, nó không có niệm, thì đó
là mình đã nhiếp được trong 30 phút trọn vẹn. Mà nó chưa trọn vẹn thì phải dùng
pháp Như Lý mà dẫn nó.
(14:29) Lưu
ý cái phần trong vòng 30 phút mà mình thấy căng đầu, nhức đầu thì không được,
lui lại. Nhớ kỹ trong vấn đề đó. Bởi vì căng đầu, nhức đầu tức là mình vận dụng
nhiều để tập trung nó mới như vậy. Còn nó không có thì tức là được. Được thì
mình thấy nó còn xẹt vô một niệm, hai niệm ở trong khoảng thời gian 30 phút thì
phải dùng cái pháp Như Lý Tác Ý dẫn nó.
Lúc nào mà
mình thấy nó an trú được, cái lúc mà nó an trú thì nó sẽ không có niệm, mà nó
chưa an trú là coi chừng nó sẽ có niệm. Do đó thì khi người tu rút tỉa từ bản
thân kinh nghiệm của mình, mà khi nó không an trú được thì coi chừng phải dùng
pháp Như Lý Tác Ý mà dẫn nó thì nó sẽ không niệm. Còn nếu mình không dùng Như
Lý Tác Ý mà dẫn nó thì nó không an trú thì nó sẽ có niệm. Chắc chắn như vậy
không có thể sai được. Bởi vì nó an trú nó làm cho thân tâm của chúng ta nó rất
an ổn. Cho nên nó ở trong một cái trạng thái, nó không phải là cái trạng thái
như chúng ta đang ở cái trạng thái bình thường như thế này, phải không?
Cái phần đó
thì mấy con lưu ý, để khi tu tập cái này phải đạt cho được chất lượng hoàn
toàn, sớm, trưa, chiều, tối, khuya. Trời mưa cũng đạt được mà trời nắng cũng đạt
được, trời lạnh cũng đạt được mà trời… Bởi vì thời tiết nó ảnh hưởng đến cái sự
nhiếp tâm của chúng ta. Mấy con lưu ý trên cái vấn đề đó, không phải là nhiếp
tâm mà chúng ta nói thường đâu. Nó cả nhiếp phục cả cái không gian của chúng ta
đang ở nữa, đang xung quanh chúng ta đang ở.
(16:04) Nếu
mà cái không gian của chúng ta đang có ác pháp thì cái sự nhiếp tâm chúng ta sẽ
bị lui. Cho nên thí dụ như bây giờ mấy con ngồi trong cái thất này tu, mà cái
thất kia nói chuyện thì mấy con khó nhiếp tâm lắm đó. Nó không đơn giản đâu, bởi
vì nó ảnh hưởng của cái môi trường. Cho nên nói: “Tôi nhiếp tâm sao lại bữa nay
không đạt được?” là hai cái người kia ngồi nói chuyện.
Đó, thí dụ
như bây giờ đó, mấy con nhiếp tâm mà thấy có hai người ngồi ở bên hông này người
ta ngồi nói chuyện, mà mình muốn nhiếp được thì chỉ có pháp Như Lý dẫn nó thôi.
Chứ còn mấy con thả lỏng, mấy con chỉ để hơi thở ra vô là nó chỉ duyên qua lời
nói chuyện của hai người kia.
Đó thì mấy
con thấy, Thầy nói từ cái thời tiết nóng, lạnh thì nó cũng ảnh hưởng đến cái sự
nhiếp tâm của chúng ta nữa. Nhưng mà chúng ta nhiếp tâm trong cái thời mưa,
gió, nóng, lạnh như thế nào, thời tiết thay đổi như thế nào, chúng ta nhiếp tâm
vẫn được hết, tức là làm chủ.
Đó là cách
thức chúng ta tu làm chủ được cả không gian của chúng ta đang sống, cả cái thời
gian chúng ta đang tu. Buổi sáng có thể nhiếp được mà buổi chiều có thể nhiếp
không được, mấy con lưu ý cái điều đó. Buổi khuya có thể nhiếp được mà buổi tối
có thể nhiếp không được. Chứ không phải nói: ờ tôi nhiếp hồi nào cũng được đâu,
không phải đâu! Cho nên vì vậy mà phải rõ ràng là chúng ta nhiếp không phải nhiếp
nội cái tâm của chúng ta không mà nhiếp các pháp, nhiếp thời tiết.
Như vậy rõ
ràng là chúng ta nhiếp phục cả cái quy luật của nhân quả. Bởi vì có nắng mưa
gió bão, có tất cả mọi cái đều là bị quy luật nhân quả đang điều khiển vũ trụ.
Cho nên một người nhiếp tâm là nhiếp cả vũ trụ chứ không phải nhiếp có cái tâm
của chúng ta không. Các con hiểu chưa? Cho nên nó đâu phải đơn giản! Vì vậy mà
gọi là nhiếp tâm không vọng tưởng là một điều khó chứ không phải dễ. Tập cho kỹ
lưỡng, hẳn hoi thì chúng ta mới làm được, không kỹ lưỡng là không làm được. Mà
nhiếp được nó mới có sức định tĩnh.
Thầy nói như
một cái cây nó có cái rễ bàng, mà nó không có cái đuôi chuột thì gió bão sẽ đổ
cây đó liền tức khắc. Mà chúng ta tu tập một cái người mà ác pháp tác động nó,
mà nó không lay động được thì nó nhờ cái sự định tĩnh của nó. Nếu nó không định
tĩnh là nó cũng bị dao động, nó cũng bị tức giận liền tức khắc. Đó, cho nên vì
vậy mà cái sự định tĩnh nó rất quan trọng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét