66 – TRƯỚC KHI TU PHẢI NGỒI
CHO YÊN ỔN
(38:13) Tu
sinh Minh Phước: Dạ, kính thưa Thầy cho con hỏi về vấn đề mà nhiếp tâm.
Trong cái sự mà tác ý của Thân Hành Niệm Nội: “Hít vô tôi biết tôi hít
vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, Trong khi tác ý như vậy thì nó là có
đầy hơi hay là hết hơi mình mới tác ý. Như vậy cái nào đúng xin Thầy chỉ dạy?
Trưởng
lão: Coi như là
mình tác ý một cách bình thường. Con ngồi xuống đi.
Như thế này.
Thí dụ như bây giờ mình muốn tu hơi thở. Ờ, Thầy quên nói, trước khi tu cái
pháp nào cũng vậy, là thân phải ngồi cho yên ổn, đàng hoàng. Chứ mới có kéo
chân lên cái ngồi lo hít thở thì cái này không được. Cũng như mới có kéo chân
lên cái đưa tay ra tay vô, tác ý liền không được. Phải để cái thân mình cho nó
an ổn, cho hẳn hòi, đàng hoàng rồi mới đưa tay ra mới tác ý đưa tay ra, đưa tay
vô.
Hơi thở cũng
vậy. Ngồi xếp bằng bán già hoặc kiết già. Thầy ở đây không bắt ngồi kiết già,
mà ai ngồi kiết già được thì cứ ngồi. Ngồi cho thân yên ổn, hẳn hoi, hoàn toàn
rồi, làm trình tự chứ không phải vội vàng, không phải lật đật. Bắt đầu lưu ý giờ
giấc của mình như thế nào, rồi xong xuôi đàng hoàng, ngồi thân yên ổn đàng
hoàng rồi bắt đầu mới tác ý: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết
tôi thở ra” Tác ý bình thường chứ không phải là nín thở mà tác ý. Mình
có thở có này kia cũng được, nhưng mà tác ý rồi mới bắt đầu hít vô thở ra. Nhớ
chưa?
Đó, thì bắt
đầu con tác ý: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở
ra”. Đừng lưu ý cái chỗ mình nín thở, hay là không nín thở của cái hơi
thở. Mình cứ tác ý như mình nói chuyện, cũng như Thầy nói chuyện mấy con, cũng
như mình tác ý cũng như Thầy nói chuyện vậy, đừng có lưu ý cái hơi thở mình có
nín hay không nín. Chứ để không rồi mấy con nín thở mà tác ý, con hiểu không?
(40:01) Cho
nên vì vậy đó, cho nên lưu ý cái phần này: “Hít vô tôi biết tôi hít vô,
thở ra tôi biết tôi thở ra” Thì lúc bấy giờ nó nín hay là không kệ nó,
mình chỉ biết tác ý thôi. Đừng có lưu ý cái chỗ hơi thở nín hay không nín, mình
chỉ tác ý. Cũng như bây giờ Thầy ngồi yên rồi Thầy tác ý: “Hít vô tôi
biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”. Đó, như Thầy nói vậy, Thầy
không có lưu ý cái hơi thở Thầy nín hay không nín. Mà khi mình đang nói thì tự
động nó nín mấy con. Chứ mấy con, nó tự mà, mấy con nín nó thì mấy con đó là
sai. Để cho nó nín hay không kệ nó, nó thở nó làm gì nó… Nhưng mà khi tác ý rồi
thì bắt đầu mình hít vô thở ra, hiểu không?
Con làm thử.
Thì không tới chừng đó Thầy sẽ kiểm trở lại thì biết chứ gì đâu, khỏi đi. Nghĩa
là cái ngày mai, ngày mốt mà Thầy kiểm, là bắt đầu cái chỗ nào đó thì cứ trình
Thầy. Lúc bấy giờ Thầy bảo thở coi thử coi, tác ý rồi thở coi thử coi, nó nín
chỗ nào đâu, hay hoặc nó thở chỗ nào đâu. Rồi chừng đó Thầy sẽ chỉ dẫn nó cụ thể
bằng cái bản thân của con làm. Con hiểu chỗ đó chưa? Đây là thực hành mà.
Đó, vì vậy
cho nên mấy con thấy có những cái điều mấy con hỏi để nó cũng là quan trọng lắm
chứ không phải không. Để cho chúng ta biết khi mà chúng ta nhiếp tâm ở trong
hơi thở, hoặc nhiếp tâm trong cánh tay của chúng ta. Đó thì nó rất cần thiết.
Đó, bây giờ mấy con còn hỏi gì thêm không?
Con, xá Thầy
thôi, con cứ hỏi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét