Thứ Năm, 23 tháng 3, 2023

67 – GIỚI LUẬT CHUYỂN ĐỔI CẢ CHÙM NHÂN QUẢ

 

67 – GIỚI LUẬT CHUYỂN ĐỔI CẢ CHÙM NHÂN QUẢ

(41:21) Tu sinh Minh Thiện: Kính thưa Thầy, con là phật tử Minh Thiện. Con muốn nói là cái hiểu của con. Theo con hiểu là chúng con là những người tu sinh đủ duyên chánh pháp, được bậc minh sư như Thầy ban truyền chánh pháp của đức Phật, nền đạo đức nhân bản nhân quả cho chúng sanh. Nhưng theo con nghĩ là tu sinh chúng con đã huân tập bao đời thành thói quen tham sân si mạn nghi, cho nên mới về tu học ở Tu Viện nhưng tâm ham muốn và lòng tham vẫn còn. Cho nên đã là, làm Thầy rất đau lòng. Chúng con đây là những người tha phương khác nhau về đây tu học. Nhưng mà đa số có những tu sĩ cũng đã theo Thầy từ lâu, nhưng riêng bản thân con thì từ ngày được gặp chánh pháp, và được gặp bậc minh sư như Thầy thì đúng ra cũng gần năm rưỡi nay.

Thì nói về trong việc học thì con cũng cố gắng tu học pháp Tứ Chánh Cần để xả bỏ cái hôn trầm thùy miên. Nhưng mà bởi vì cái dục, cái lòng tham quá còn nặng, cho nên hôn trầm thùy miên thường tấn công con hoài. Có đôi lúc thành ra giãi đãi, lười biếng cứ ngủ hoài, nhất là trong những lúc mà trời lạnh trời này kia. Hôm nay có Thầy về, con cảm thấy là thấy xấu hổ, muốn nói lên. Mong Thầy hoan hỷ, tha thứ, tha lỗi cho con. Con cũng quyết tâm, cố gắng, con tinh tấn và sửa đổi lại thân tâm của mình cho hoàn thiện hơn.

Còn nói về năng lực cuộc sống thì con hồi giờ chỉ có là lớp một thôi, cho nên trình độ là làm giải trình án, đáp án thì vẫn còn rất khó khăn. Con cúi mong Thầy từ bi hoan hỷ những ngày sắp tới, Thầy tận tình chỉ dạy cho con, nâng sự hiểu biết của con thêm. Con đội ơn đức Thầy!

Con xin hỏi là, con là tu hạnh cư sĩ, vẫn còn bận gia duyên với gia đình. Con cũng thường về gia đình, vì con còn nhỏ đôi khi vẫn về chỉ là giúp biết chánh pháp, những có thể là chỉ bảo thêm cho con con hiểu được chút nào hiểu. Con cũng có cái vi phạm cái giới hạnh nghĩa là thường về nhà, hay ra đời, xin Thầy giải đáp cho con rõ để con biết vấn đề này để con xả tâm, áp dụng vào đời sống của con. Con xin hết.

(44:40) Trưởng lão: Con ngồi xuống đi. Người cư sĩ thì không có sao hết, bởi vì người xuất gia rồi quan trọng, bởi vì mình bỏ, mình xuất gia tức là mình ra khỏi cái nhà thế tục rồi. Cho nên mình quan trọng lắm mấy con. Còn cư sĩ thì còn nhiệm vụ gia duyên. Cho nên khi mà xuất gia rồi thì coi như là chúng ta cắt đứt hết hoàn toàn, nỗ lực chỉ còn một hướng.

Còn người cư sĩ còn có cái qua cầu mà còn để cái cầu, chưa rút cầu đó con, còn trở lại. Cho nên nếu mà không trở lại thì thiếu đạo đức đối với gia đình của mình. Cho nên cái người cư sĩ chỉ học ở trên cái mức độ nào thôi chứ không thể nào đi tới xa hơn được nữa. Còn riêng mấy con là người xuất gia thì mấy con đi tới.

Còn riêng những người cư sĩ gia duyên đầy đủ, nghĩa là cái gia duyên nó được thuận tiện, đầy đủ thì mấy con tu cũng không thua gì người tu sĩ đâu mấy con. Còn những người mà gia duyên nó chưa được đủ thì mấy con tu ở trên cái vấn đề đạo đức. Rồi mấy con về gia đình để lấy cái đạo đức, đem cái đạo đức của Phật giáo mà hướng dẫn cho gia đình của mình được sống, đem lại cái sự mà hạnh phúc an vui cho gia đình của mình là hay nhất. Đó, mấy con hiểu điều đó.

Còn cái tu sĩ của chúng ta, khi mà con mặc chiếc áo mà tu sĩ rồi thì hoàn toàn là mấy con phải mạnh mẽ tiến tới, coi như là qua cầu rút cầu không có còn trở lui nữa mấy con. Đã xuất gia là coi như là đi tới chứ không có đi lui, để đạt được cái cứu cánh hoàn toàn. Còn người cư sĩ đó, cái người nào mà gia duyên đủ, thì mặc chiếc áo cư sĩ nhưng họ vẫn tu tập như chúng ta, như những tu sĩ. Còn những người nào mà cái gia duyên chưa đủ thì phải làm bổn phận, trách nhiệm của mình đối với gia đình của mình cho thật trọn vẹn.

Đó, các con nhớ điều đó, thì không có lỗi gì cái điều đó con. Càng học, người cư sĩ mà các con càng học thì đạo đức gia đình mấy con càng lúc càng hạnh phúc thêm, nó được êm ấm thêm, nó chuyển hóa. Nếu mấy con giữ gìn giới luật đức hạnh đầy đủ thì nó chuyển gia đình thì mấy con hạnh phúc lắm. Chứ còn mấy con mà phạm giới, phá giới thì đương nhiên là gia đình của mấy con gặp tai họa. Điều đó là một cái điều mà nhân quả rồi, không thể nào chạy khỏi. Bởi vì một chùm nhân quả, một người làm thiện ở trong gia đình thì nó kéo luôn cả những cái người ở trong gia đình được hưởng cái sự an vui.

(46:53) Cũng như bây giờ Thầy đặt thành vấn đề. Trong gia đình có một người đau thì cả gia đình cái người đó, bao nhiêu người cũng đều buồn khổ hết chứ không có vui vẻ được đâu. Đó là cái chùm nhân quả, cho nên một người đau thì cả gia đình đau, “một con ngựa đau thì cả tàu không ăn cỏ”, cái mục đích đó đó mấy con. Cho nên đó là cái nhân quả.

Mà nếu một người ở trong gia đình mà làm tốt, sống đúng thiện, nó chuyển cả những người trong gia đình đó được bình an. Nó là quy luật của nhân quả như vậy, một chùm nhân quả mà. Cho nên thí dụ như bây giờ mấy con đủ duyên mấy con tu tập, thì mấy con xuất gia mấy con tu tập, càng giữ giới bao nhiêu thì gia đình mấy con sẽ được bình an bấy nhiêu. Mấy con không ước nguyện đâu, nhưng mà tại vì cái sống của mấy con nó ảnh hưởng đến. Cũng như bây giờ mấy con tu tập, gia đình có anh chị em lo lắng, mấy con xuất gia tu tập. Nhưng mà không ngờ là cái báo hiếu của mấy con rất lớn, là cha mẹ của mấy con nhờ cái sự tu tập của mấy con mà cha mẹ của mấy con rất là bình an, không có đau ốm. Còn mấy con phạm giới, phá giới coi chừng cha mẹ mấy con ở nhà là bệnh đau. Mặc dù mấy con không nuôi, nhưng mà khi hay tin cha mẹ bị bệnh đau là mấy con lo rồi, bởi vì cái ác pháp nó không có chuyển được. Nó ác pháp nó không có chuyển được, cho nên vì vậy nó tạo thành một cái thọ quả khổ, cho nên nó không những cái những người ở trong gia đình mình khổ mà chính bản thân mình cũng vậy. Cho nên một người phạm giới là coi chừng gia đình mình khổ.

(48:17) Không biết Phật pháp thôi, thì chúng ta sống ở trong ác pháp thì chúng ta thọ lấy những cái quả khổ, cái nhân ác thì chúng ta sẽ thọ lấy quả khổ. Nhưng mà biết Phật pháp tức là biết thiện pháp, biết thiện pháp mà lại phạm vào những cái thiện pháp để trở thành ác pháp thì gia đình mình còn…​ Cũng như một người mà biết pháp luật mà phạm pháp luật thì nặng hơn cái người mà không biết pháp luật, các con hiểu điều đó.

Cho nên vì vậy mà khi chúng ta tu học giới luật rồi chúng ta phải cố gắng mà giữ mình cho nghiêm chỉnh trong giới luật, thì nó chuyển cả những cái nhân quả, tai họa cho gia đình của mình. Bản thân mình càng tu tập mình khỏe mạnh, càng cường tráng hơn. Chứ còn nếu mà không thì mấy con sẽ thấy, sau khi tu tập mà cứ nay đau mai ốm thì nhìn lại thì giới luật mấy con sẽ biết mấy con sẽ phạm như thế nào.

(49:04) Người ta biết cái người đó mà thọ lấy những cái quả khổ như vậy là biết cái người đó là phạm giới phá giới. Tại sao quý thầy Đại thừa mà đi bệnh viện, đi này kia là phạm giới phá giới chứ gì. Điều đó là điều chắc chắn không có làm sao mà trật cái điều đó. Cũng như bây giờ mấy con ở đây mấy con ăn ngày một bữa mà lén lút ăn phi thời, mai mốt mấy con bệnh không có trật đâu, ờ ít bữa nó lòi ra hà. Nó bệnh đau thì lòi ra thì phải đi bác sĩ, thì biết là cái người này là có phi thời, ngủ phi thời nè, ăn phi thời nè, chứ không có chạy đâu khỏi hết hà. Đó là cái cách thức phạm giới đó mấy con.

Cho nên mấy người mà tu, càng tu càng khỏe, càng tu càng khỏe là mấy người giữ giới trọn vẹn, nó chuyển những cái ác pháp cho nên nó trọn vẹn. Các con tưởng, cái giới luật của Phật nó rất là tuyệt vời! Chứ đừng có coi thường nó mấy con. Cái giới luật nó chuyển được cái ác pháp, bởi vì giới luật Phật là thiện pháp, mà thiện pháp nó chuyển, nhân quả thì nó chuyển chứ nó đâu có cố định sao, cho nên nó thay đổi.

Mà nếu mà bắt đầu mình vô mình sống giới luật của Phật rồi, đừng phi thời, đừng ăn uống phi thời, đừng có ngủ phi thời, thì cái cơ thể của mấy con sẽ mạnh. Giờ nào ra giờ nấy hẳn hoi, nó sẽ mạnh, nó không có đau. Còn cái người nào mà hay đau, hay bệnh này kia rồi thì giới luật còn lỏng lẻo, chưa nghiêm chỉnh. Chuẩn bị lại giới luật cho nghiêm chỉnh thì nó sẽ tiến bước trên con đường tu dễ dàng.

Mấy con đừng nghĩ tôi tu nhiều đời nhiều kiếp. Trong một kiếp này! Chúng ta không tu thôi, tu là ngay đó có giải thoát. Mà giải thoát thì càng ngày càng giải thoát nhiều hơn, chứ đâu phải là giải thoát có nhiêu đó rồi đứng đó sao?! Đâu phải! Cho đến khi mà chúng tôi làm chủ được sự sống chết, tức là làm chủ được nhân quả thì chúng tôi mới thôi, các con hiểu.

Cho nên vì vậy đó thì phải cố gắng cứu mình chứ không ai cứu mình hết, mà mấy con không uổng. Theo Thầy, Thầy hướng dẫn mấy con đầy đủ và vì vậy mấy con phải giữ oai nghi chánh hạnh, những cái gì đều được trọn vẹn chứ không có nói suông cái lời nói chúng ta đâu, mà với cả cái sự sống của chúng ta.

Đó, hôm nay thì coi như còn ai hỏi Thầy gì nữa không? Con hỏi đi. Con.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

549-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  549-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...