69– MUỐN VIẾT GIỎI PHẢI
SIÊNG NĂNG
(59:24) Tu
sinh Phước Tồn: Kính thưa Thầy, con xin Thầy chỉ dạy cho con cái phương
pháp nhiếp tâm trên mười bước đi và trong hơi thở phá hôn trầm?
Trưởng
lão: Thì khoan
đã. Cái ngày mai rồi sẽ, mấy con thì đã biết rồi, ngồi xuống hít thở năm hơi thở,
và đi kinh hành mười bước thì người nào cũng biết sơ sơ rồi. Thầy sẽ kiểm cái
phương pháp đó lại coi trật hay trúng rồi mới sửa, chứ bây giờ dạy riêng mình
con không dạy, phải không? Bởi vì mấy con người nào cũng biết cái pháp đó rồi
mà, pháp đó là pháp, đã nói phá hôn trầm thùy miên mà. Đi mười bước, ngồi xuống
hít thở năm hơi thở, phải không? Người nào cũng có tu rồi hết phải không? Nhưng
mà có lười biếng là không tu thôi. Bởi vì sao mà nhọc nhằn quá, đứng lên ngồi
xuống kiểu này tôi ngồi suốt còn sướng hơn. Còn tu vậy cực quá, phải không mấy
con? Đi mới mười bước chưa có đi được nghe nhiếp tâm được cái gì hết, chưa có
an trú được chút nào hết cái ngồi xuống, ngồi xuống hít thở năm hơi thở cái phải
đứng lên. Tu gì mà cực quá như thế này? Có phải không?
Nhưng mà rồi
đây rồi nó sẽ biết. Tới chừng đó rồi, Thầy sẽ dạy chung cho mấy con để cách thức
biết phương pháp để mà phá hôn trầm thùy miên. Và mấy con phải đi chứ đâu phải
nói miệng không đâu, phải làm thực hành cho đàng hoàng. Đó là cái pháp tu, cho
nên vì vậy mình phải làm, phải làm bằng hành động. Đi là phải đi, ngồi là phải
ngồi, hít thở là phải hít thở, đó là cái thực hành.
Cho nên những
pháp tu tập cần phải tu tập, còn những cái học thì mấy con phải bằng cái tri kiến
ở trong đầu mấy con phải học, phải làm bài chứ. Còn mấy con lười biếng mấy con
làm sao mấy con làm bài được? Siêng năng mới làm bài được, mới tư duy mới suy
nghĩ trong cái đầu con viết ra. Mà viết ra, Thầy mới biết: Ờ cái thầy này siêng
năng, cái thầy này lười biếng viết có mấy chữ à. “Trời đất ơi! Học hành mà có
ba bốn chữ như thế này làm sao mà hết cái ý cho được?” Phải không? Dù mấy con
văn hóa kém mấy con viết sai, chứ ý mấy con cũng biết chứ đâu có lý nào mà cái
ý của mấy con không biết. Mấy con viết thì văn chương thì nó sai, nhưng mà ít
ra nó cũng đúng mấy con, nó đúng được cái ý của mình. Nghĩa là mấy con viết câu
văn nó không có gọn gàng như người ta có trình độ văn hóa, nhưng mà ít ra mấy
con cũng diễn tả được cái ý của mình muốn nói cái gì chứ. Mấy con có thừa nào
là thì, mà, là tùm lum trong đó cũng được nhưng mà ý Thầy nắm được thì mấy con
cũng là giỏi rồi. Thầy ở đây đâu có dạy văn hóa, cho nên đâu có kiểm tra được
cái văn phạm này kia của mấy con làm chi. Mà Thầy dạy cho mấy con gợi cái ý nói
cho đúng ý mấy con muốn nói, có vậy thôi, các con hiểu chỗ đó chưa?
Sau này thì
Thầy tiếp tục Thầy dạy mấy con cái vấn đề đó, để rồi mấy con sẽ tiến tới tu, rồi
lần lượt từ đó thì mấy con sẽ lần lượt mà tiến. Ngày nào cũng viết, ngày nào
cũng này kia thì lần lượt văn hóa mấy con sẽ tiến bộ. Không có gì đâu! “Ta nói
viết mãi cũng thành nhà văn mà”, các con hiểu chưa? Không, tại lười biếng viết
không thành nhà văn chứ viết miết cũng thành nhà văn chứ có gì đâu khó.
Các con yên
tâm, cứ một cái người đó con biết không? Họ cứ ngày nào họ cũng ghi nhật ký mà
cuối cùng họ trở thành một nhà văn đó, nó đâu có khó gì. Sau một thời gian viết
rồi, người ta chỉ cần có mua một cái cuốn văn phạm thôi. Về người ta coi lại những
cái câu văn, cái nào thừa, cái nào nó lượm thợm, thì chừng đó người ta hướng dẫn
cách thức, sau đó mình trở thành nhà văn rất dễ dàng đâu có khó khăn gì! Các
con hiểu chưa?
Thôi, bây giờ
Thầy nghỉ mấy con. Rồi.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét