68 – DẪN TÂM LÀM CHỦ TÁC ĐỘNG
NGOẠI CẢNH
(51:09) Tu
sinh Giác Thường: Kính thưa Thầy, con tên Giác Thường, con xin thưa Thầy.
Qua thời gian tu học, thì buổi sáng thì con đi lên học lớp Ngũ Giới, tức là lớp
cơ bản đạo đức. Thì đã bấy lâu nay rồi, thì cấp đó Thầy cũng dặn con sáng là đi
lên học đạo đức, chiều thì con về tu học Tứ Niệm Xứ.
Nhưng một thời
gian nghe Thầy nói: “Thôi giờ về cứ lo tu Tứ Chánh Cần đi, để giới
luật sao cho thông suốt đã rồi khi nào bước vào tu Tứ Niệm Xứ thì Thầy cho biết
sau.” Thì thời gian đó thì con biết về Tứ Niệm Xứ con tu theo về Tứ
Chánh Cần. Thì hôm nay thì qua cái phân công lớp mà Thầy đến chứng nhận cho cả
con và ba lớp này. Thì theo Thầy, kính thưa Thầy, Thầy cho con trở về tập về Tứ
Niệm Xứ được chưa? Xin Thầy.
Trưởng
lão: Thầy sẽ
còn kiểm đó con. (Dạ) Thầy sẽ còn kiểm lại, Thầy kiểm lại coi thử coi. Tức là
Thầy bắt mấy con ngồi lại Thầy kiểm ở trong cái tâm tư của mấy con, thời gian
ngồi nhiếp tâm đó. Thầy xét ở trong đó. Trong cái thời gian mà xét đó thì mới
thấy rằng cái trình độ nhiếp tâm và an trú.
Và đồng thời
thì Thầy sẽ thấy rằng 30 phút mà nhiếp tâm của con sáng trưa chiều tối, bốn thời
của con lúc nào tu con cũng làm chủ được hết thì Thầy sẽ dạy các con cách thức
để mà các con chuẩn bị để mà bước vào Tứ Niệm Xứ để giữ tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự cho đến 6 tiếng đồng hồ đúng. Đó, chớ nó không phải là trong một
giờ, hai giờ, trong 30 phút đâu, mà nó cả một cái thời gian dài như vậy.
Cho nên vì vậy
kiểm tra rồi mới, chưa kiểm. Bữa nay là Thầy chỉ đến đây giới thiệu
cho mấy con cách thức tu tập, và hướng dẫn cho mấy con để mà cách thức nhiếp
tâm để dẫn tâm vào đạo đó, dẫn cái tâm mình vào cái sức tỉnh thức đó bằng pháp
Như Lý Tác Ý. Thì mấy con cố gắng về tập, và đồng thời Thầy sẽ kiểm
lại cho mấy con tu tập đúng cách. Chứ còn không khéo thì người tu tập vầy, kẻ
tu tập khác mà không bằng cách mà hướng tâm, dẫn tâm mình đi vào cái chỗ đúng.
(53:21) Bởi
vì ở đây cái trình độ của mấy con, mình nhiếp tâm và an trú nó còn kém quá. Có
khi, thí dụ chẳng hạn như hồi nãy Thầy đã nói, có khi nó an trú được thì nó
không niệm, mà có khi nó an trú không được thì nó bị niệm. Có khi cái hoàn cảnh
mà nó động thì mấy con cũng nhiếp tâm cũng không được, mà có khi thời tiết nóng
lạnh thất thường thì mấy con cũng nhiếp không được, đó nó không có chủ động.
Còn ở đây
người ta phải chủ động, người ta biết lúc này phải dùng pháp tác ý để mà dẫn nó
vào. Thì lúc bấy giờ đó, dù là xung quanh đây người ta hát, tivi, radio, nghe ồn
náo, ca vọng cổ sáu câu như thế này, thế khác nhưng mà ở đây con cứ an trú, hoàn
toàn an trú bằng cái phương pháp dẫn nó vào. Bởi vì cái hoàn cảnh này là phải
dùng cái pháp gì để mà dẫn tâm để làm chủ. Chứ còn bây giờ cứ ngồi im lặng hít
thở thì mấy con sẽ bị ác pháp bên ngoài nó đánh vô con tan nát hết, mấy con
không làm sao làm chủ được.
Cho nên ở
đây dạy cho mấy con cách thức để mà làm chủ để mà tập cái sức tỉnh thức. Lúc bấy giờ cái môi trường, cái
hoàn cảnh, cái thời tiết này là phải tập cái pháp gì để mà làm chủ, chứ không
khéo mấy con cứ nhiếp có một mức hà. Ờ, bây giờ hít thở thì cứ biết hít thở hít
thở, lúc này nó động vậy mà ngồi đó hít thở vậy mà chịu được nổi à? Mấy con làm
chủ được không?
Đó, cho nên
vì vậy mà Thầy dạy cho cách thức làm chủ chứ không phải, bởi vì đạo Phật dạy
làm chủ chứ không phải là dạy chúng ta ngồi để tự nhiên nó như vậy. Bộ chúng ta
là gốc cây hay sao mà ngồi đó không nghe, không thấy, không biết gì?
Mà trong khi
nó múa lân nó đập rầm rầm đây mà ngồi đây mà muốn thiếu điều muốn trợn trắng
con mắt với nó mà bây giờ ở đây mà gọi là nhiếp tâm mà nhiếp sao vô, các con hiểu
chưa? Mà vậy mà người ta vẫn thản nhiên trước điều đó là tại vì người ta có cái
pháp dẫn. Người ta có cái phương pháp để người ta làm chủ được cái tâm lúc bấy
giờ cái hoàn cảnh động.
(55:06) Đó,
thí dụ như bây giờ, trời bây giờ tuyết nó lạnh cũng như là trời bây giờ nó, cái
miền Nam này bây giờ thời tuyết xuống đây lạnh quá mà bây giờ mình mặc áo như
thế này muốn run rồi, rét rồi, làm sao mà ngồi nhiếp tâm? Vậy mà người ta dùng
cái phương pháp để cho nó thích nghi được cái hoàn cảnh, trời lạnh như thế này
mà nó không lạnh. Chứ không phải là chạy kia rồi hốt rác kia đốt lửa lên hơ,
thì cái chuyện đó không có được, các con hiểu chưa?
Mình có cái
phương pháp để dẫn cho cái thân tâm của mình nó thích nghi được cái môi trường
lúc bấy giờ nó quá lạnh. Cũng như bây giờ mà Thầy đưa cho mấy con đi lên Liên
Xô mà ở, mà gặp trời lạnh thì chắc chắn là mấy con thôi về quấn ba, bốn cái mền
đó mà ngồi mà chịu đựng chứ còn nhiếp tâm nhiếp cái gì nổi, lạnh cóng tay. Mấy
con phải biết. Khi đó người ta vẫn ngồi mà người ta nhiếp tâm trong cái thời tiết
quá lạnh, mà người ta sử dụng cái thân để cho nó thích nghi được cái môi trường
thời tiết đó. Đó là cái phương pháp, mà nếu mà không tập, không có biết phương
pháp thì mấy con làm sao mấy con làm được?
Cũng như bây
giờ Thầy nói bên đây hai ba người, bên kia hai ba người họ ngồi nói chuyện ồn
náo, mà mình ngồi đây nhiếp tâm, thì thử hỏi cái tiếng nói họ, họ cãi cọ như vậy
đó mà mình nhiếp được, là mình phải có phương pháp chứ. Nếu mấy con không có
phương pháp thì mấy con ngồi hít thở một hơi thì nó chạy theo ra ngoài đó, nó
nghe họ chửi lộn ở ngoài đó chứ ở đó nó nhiếp hơi thở mấy con à?!
Đó, buộc
lòng mấy con phải học. Bởi vì Thầy phải dạy cho mấy con cách thức dẫn tâm mình
vào, rồi từ cái chỗ dẫn tâm mình vào đó thì khi mà thời tiết, khi mà tất cả những
cái gì đó, vì bây giờ cái thân của mình nó bị lạnh quá nó không an trú được,
cho nên mình mới dẫn nó vào cái sự an trú để cho nó trú được rồi, thì bây giờ
trời lạnh nó cũng không có lạnh. Mấy con hiểu chưa?
Bây giờ cái
thân các con mà nhức cái đầu quá trời rồi. Nó nhức bây giờ chỉ còn có nước mà
lăn lộn thôi. Thế mà vì cái thân của con không an trú được nên nó mới nhức cái
đầu. Vậy thì bây giờ mình nhức đầu thì mình phải nhiếp tâm như thế nào và mình
dẫn nó an trú như thế nào? Chứ không phải ngồi đây bây giờ hết vọng tưởng nó an
trú. Mà mình không dẫn nó vào cái sự an trú mà tự nó an trú thì cái này là an
trú ma. Cho nên khi bị đau, bị nhức thì không biết cách nào làm sao cho nó an
trú. Thì lúc bấy giờ coi như mấy con học làm chủ, tu làm chủ chứ đâu phải mà tu
để mà tự nó an, nó đến nó an cho mấy con đâu. Cách thức mà.
(57:29) Cho
nên vì vậy đó, sau này Thầy kiểm tra rồi Thầy mới hướng dẫn mấy con đi từng cái
pháp để mà làm chủ. Cho đến khi mình làm chủ sự sống chết của cái thân này cũng
bằng phương pháp, bằng cái pháp. Bởi vì Phật pháp nó rõ ràng mà, nó có phương
pháp đàng hoàng mà. Tại sao mà chúng ta có phương pháp mà không biết?
Nếu mà nó
không có phương pháp thì bây giờ nó dạy mình niệm Phật thì chỉ có niệm Phật thôi.
Mà nó dạy mình tu để cho hết vọng tưởng thì dạy mình xả cái niệm thiện niệm ác
mình cho hết vọng tưởng thôi chứ nó đâu còn biết pháp nào nữa. Còn này tại sao
đức Phật nói: pháp Tứ Chánh Cần nè, Tứ Niệm Xứ nè, Tứ Thánh Định nè, rồi Tứ Thần
Túc nè, rồi Thất Giác Chi nè, tất cả những cái phương pháp nó có những cái pháp
chứ. Mà mình không biết cách thức mình tu cái phương pháp này thì làm sao mình
dẫn mình làm chủ cái thân tâm mình được.
Mỗi một cái
phương pháp đó nó sẽ có một cái mục đích nó dẫn thân tâm mình đến một cái mức độ
nào đó. Rồi nó đi tới thì nó trao qua một cái pháp khác. Căn bản mà mình đạt được
chỗ cái tâm của mình thì mình mới tu tập tới cái pháp khác. Đó, các con thấy
chưa?
Như vậy mình
phải có phương pháp chứ! Ba mươi bảy phẩm trợ đạo, là trợ cái đạo gì? Đâu phải
là cái Niết Bàn. Mà ba mươi bảy phẩm để làm chủ sự sống chết của chúng ta, các
con thấy chưa? Đó, thì như vậy mình phải học cho hết ba mươi bảy phẩm trợ đạo
này. Mà ba mươi bảy phẩm trợ đạo này để giúp cho chúng ta tu tám cái lớp học
Bát Chánh Đạo. Đó, thì như vậy chúng ta mới biết pháp mà tu. Như vậy rõ ràng là
chúng ta tu cho đúng theo cái chương trình giáo dục, tu tập của đạo Phật, đâu
có ngoài Bát Chánh Đạo, đâu có ngoài ba mươi bảy phẩm trợ đạo này. Phải không?
Bây giờ thì
thôi Thầy sẽ trở về. Và đồng thời thì mấy con về tập. Nhớ hồi nãy Thầy nói
chưa? Cách nhiếp tâm phải không, Thầy sẽ kiểm tra lại đó.
Rồi, con
nói.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét