75- THÂN DAO ĐỘNG NÊN TU CHUNG HỖ TRỢ NHAU
(14:05) Còn khi mà cái thân của mấy con dao
động, thì các con trong cái thời gian mà tu, những cái người mà thân không dao
động, thì ở trong thất tu riêng được rồi. Còn cái thân dao động thì mấy con tu
riêng không được.
Thì do đó thì mấy con
phải tập trung ngay vào cái nơi nào đó, thí dụ cái thiền đường của chúng ta
đây. Thiền đường, chúng ta tập trung ba người chia ra ngồi. Rồi chúng ta sẽ
nương tựa vào với nhau để mà chúng ta cố gắng cùng với nhau, giúp nhau tu tập.
Trong cái thời gian mà
rung động thì cái người nào ngồi gần bên người ta cũng sẽ biết, cho nên vì vậy
đó, mình nương tựa là như thế nào? Sau khi mình xả ra, mình xả thiền ra thì
đồng thời: “Hồi nãy lúc nãy thì sư có thấy tôi ngồi rung động hay
không?” Thì cái người ngồi gần đây người ta phát hiện cho mình còn
rung động, thì mình cố gắng mình khắc phục mình hơn để cho mình vững vàng hơn.
Chứ còn một mình mình
rung động mình không hay nữa. Cho nên phải … Còn cái mình rung động, mình hay
là tại vì cái cơ thể của mình nó chưa vững vàng, tức là mình ngồi chưa có quen
cho nên nó bị dao động. Bởi vì nó bị mỏi, hoặc là nó thụn này kia thì đó là
mình rung động mình biết. Còn khi mà mình lọt vào trong cái trạng thái xúc
tưởng hỷ lạc thì mình an trú theo cái kiểu tự động của nó, cho nên lúc bấy giờ
mình dao động mình không biết.
Cho nên vì vậy khi mà
xả ra thì mình hỏi cái người bạn ngồi gần bên mình: “Có thấy cái thân
tôi dao động không? Có thấy thân tôi nó có nghiêng xẹo chỗ nào không?” để
cái người bạn ở bên họ nhắc nhở mình. Nghĩa là họ nói: “Ờ, cái thân của
sư còn dao động đó, sư nên cố gắng.” Các con nên kiểm điểm với nhau để
các con sửa. Chứ còn không khéo thì mấy con sẽ tự mình tu ở trong thất thì mấy
con không giữ được cái thân của mình, do đó thì mấy con bị dao động hoài.
(16:09) Còn Thầy thì bận quá nhiều công việc.
Chứ phải chi mà Thầy mà không bận thì như mấy con mà rung động thì Thầy bắt
ngồi đây mà Thầy kiểm tra. Kiểm tra chừng trong vòng từ năm, ba bữa, tuần lễ
thì mấy con không còn dao động nữa.
Cái thân nó cũng không
khó đâu, nhưng mà cái kiểu phải có cái người kiểm tra giúp mình, hoặc là mình
hay, cái tật mình ngồi hay nghiêng qua, thì cái người mà người ta kiểm tra
người ta sửa mình một vài lần thì mình quen đi thì mình không có… Hoặc là mình
cúi xuống quá, hoặc là mình ngửa lên quá thì người ta sửa cho mình vài lần cái
mình quen thì mình ngồi được tướng của mình nó sẽ thu nhiếp được cái tâm, còn
cái tướng của mình như vậy, mình ngước quá nó cũng không thu nhiếp được tâm
đâu. Mà mình cúi quá thì nó sanh tưởng, nó dễ bị tưởng. Cho nên vì vậy mà cái
thân của mình ngồi nó phải đúng cái cách của nó nhiếp tâm, thì nó sẽ không bị
tưởng mà nó thì sẽ dễ dàng tỉnh thức. Còn thân mình ngồi sai thì nó ảnh hưởng
cái tâm của mình.
(17:10) Đây là cái phần mấy con lưu ý chỉnh sửa
sai để cho mình tập cho đúng. Và đồng thời thì chắc chắn là Thầy kiểm tra lại
một lần nữa, rồi nếu mà Thầy thấy các con còn động thân thì chắc Thầy cũng phải
chịu khó, ngày nào Thầy cũng phải kiểm mấy con, kiểm mấy con để giúp cho cái
thân của mấy con đừng có bị động nữa. Thầy nhắc nhở để sửa cái thân của mấy
con, để cho cái cần cổ các con đừng bị cúi hoặc nó không bị ngửa, hoặc đừng có
nghiêng qua. Thầy sửa cho mấy con vài ba lần để cho nó quen đi. Đó là Thầy phải
chịu khổ hơn một chút để giúp cho mấy con. Còn nếu các con tự sửa được thì nó
đỡ Thầy, còn nếu mà tự sửa không được thì Thầy phải giúp chứ không cách nào
khác hơn hết.
Đó chỉ còn, cho nên
hôm nay ở trong bảy người tu tập thì như vậy được bốn người thân bất động,
nhưng ba người thân còn dao động thì mình phải cố gắng hơn, cố gắng hơn nữa rồi
chúng ta cùng tiến tu, đồng hành cùng nhau. Nghĩa là bây giờ thì sự nhiếp tâm
của mấy con còn yếu, do đó mấy con cố gắng trong một tuần, hoặc hai tuần thì
Thầy sẽ kiểm tra xem lại, để xem coi thử coi sự nhiếp tâm của mấy con nó tiến tới
cái chỗ nào. Để giúp cho mấy con tiến tới nữa, và càng lúc càng phải đi sâu vào
cái sự mà nhiếp tâm và an trú cho đạt được. Bởi vì cái đó là cái vấn đề quan
trọng của cái sự tu tập. Nếu con an trú không được thì coi như là mình làm cái
gì cũng không được. Cho nên vì vậy các con nhớ trong vấn đề này.
Bây giờ thì mấy con sẽ
về thất các con tập lại. Nhất là về cái phần thân, các con sẽ giữ gìn cho đạt
được thân, khoảng độ mấy con ngồi tại chỗ 30 phút nhưng mà về phần nhiếp tâm
thì mấy con chia ra theo nhiều đoạn, nhiều đoạn thời gian nhiếp tâm, nhiếp cho
kỹ! Chứ đừng có nhiếp luôn 30 phút thì mấy con sẽ không giữ gìn được cái tâm
bất động của mình được, nó sẽ có nhiều niệm ở trong đó. Mặc dù mấy con tỉnh
thức mấy con biết, nhưng nó vẫn có niệm thì không được, hoàn toàn nhiếp được nó
không niệm. Chỉ duy nhất biết có một hơi thở thôi, và nhẹ nhàng, mấy con giữ
gìn…
(19:17) Sư, con phải Nguyên Trung không con?
(Dạ) Nguyên Trung, con thở hơi mạnh, con thở nhẹ lại một chút con, (Dạ) ở trên
hơi thở con thở nó hơi động thân con, quá rung động, con thở nhẹ chút để cho nó
nhiếp tâm nó đi sâu vào cái sự bất động, còn cái thân mình thở mạnh nó rung
động nhiều quá, thì do đó mình nhiếp tâm nó khó. Con nhớ kỹ há! (Dạ) Thầy nhắc
nhở cái sai của mình để cho mình sửa, để cho mình trở thành tốt con.
Còn sư Thiện Hoa con
tu tốt, cố gắng nỗ lực mà tập tu nhiếp tâm, thân bất động như vậy, cố gắng
nhiếp tâm cho kỹ để đạt được cái chất lượng.
Còn sư Gia Hạnh cũng
tốt con, con cũng cố gắng. Sư Gia Quang, Gia Quang con, Gia Quang thì con giữ
gìn cái mắt con, đừng có ngó trừng lên mà ngó nhìn xuống con, và mình cố gắng
mà giữ gìn để mà nhiếp… Bởi vì cái đôi mắt của mình ngó xuống cái điểm nào
phía dưới thôi, thì do đó con giữ gìn đôi mắt con để mà tập trung nó gom vào
cái mắt con đó, để mà con nhiếp tâm cho nó dễ. Nhớ những lời Thầy dạy, do đó
thì sau này mấy con sẽ đạt chất lượng.
(20:34) Còn Thanh Quang thì con giữ gìn cái thân
đừng có dao động, rung động con. Nếu mà con giữ thân con không dao động, với
con đừng ngó ra ngoài kia xa, con nhìn cúi xuống một chút xíu, thì con sẽ thu
nhiếp cái tâm mình được dễ dàng hơn, nó sẽ không bị lọt vào cái trạng thái hành
tưởng. Do đó nó không bị dao động cái tâm con, khi mà con ngồi yên thì nó bị
dao động tâm. Cho nên con cố gắng khắc phục cho được con. Phải tập, phải tập
luyện cho nó kỹ lưỡng trở lại để đạt được cái chất lượng, thân và tâm phải bất
động hoàn toàn, như vậy thì chúng ta mới đi sâu vào cái sự định tỉnh. Thân tâm
mà không bất động thì nó sẽ không đi vào được cái sự định tỉnh. Cho nên vì vậy
nhớ những lời Thầy dạy để con phải tu tập cho kỹ lại cho Thầy. Rồi Thầy còn
kiểm tra trở lại con. Một tuần sau Thầy kiểm tra trở lại lần nữa, để Thầy xem
xét còn cái gì, những cái lỗi gì Thầy sẽ nhắc nhở để cho con nhiếp tâm được,
nhiếp trở lại.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét