83- CÓ NHIỀU PHƯƠNG PHÁP TU
TẬP ĐỊNH TỈNH
(00:04) Trưởng
lão: Còn cái thời gian một phút để cho có, người nào cũng phải tu đúng ba
mươi phút hết. Chứ không phải là cái thời gian tu, có người thì tu năm phút, có
người tu một phút, có người tu chừng một cánh tay đưa ra đưa vô thôi. Đó là cái
căn bản của mấy con tập luyện để cho đạt được cái chất lượng. Còn cái thời gian
mà mỗi người đều phải tu ba mươi phút hết.
Người nào
cũng phải tu ba mươi phút, chứ không phải là cái người mà tu một phút thì chỉ
có tu mười phút. Không phải, họ cứ tu đúng ba mươi phút. Mà cái người mà bây giờ
ba mươi phút mà đạt được cái chất lượng không niệm, thì mấy con cũng tu ba mươi
phút, chứ không được tăng lên một giờ.
Chừng nào mà
Thầy cho tăng lên một giờ thì đồng đều lên một giờ, mà không thì mấy con sẽ tập.
Và đồng thời Thầy thấy thí dụ như ba mươi phút mà không đạt được, Thầy sẽ cho
con tăng lên như thế nào thì Thầy cho lên thôi. Còn mấy người này thì đang ở tu
để mà đạt được cái chất (lượng) ba mươi phút thôi.
Còn riêng
con mà ba mươi phút đạt được, Thầy sẽ nâng lên cho tới từ một giờ đến hai giờ,
ba giờ rồi, cái đó là cái phần đặc tướng riêng của con rồi, nó khác rồi. Còn
con thì không lấy, giờ tu về cánh tay con thấy nhiếp tâm không được thì con sẽ
đi kinh hành. Mà đi kinh hành không được thì con chọn hơi thở. Mà hơi thở được
thì con lấy hơi thở mà làm cái chuẩn để tu tập đó.
Được trong
ba cái thân hành này thì cái hành động tay, hành động chân và hành động hơi thở,
cái nào mà nó hợp trong cái thời điểm mà con đang tu tập. Cũng như buổi sáng
con tu thì cánh tay thì nó tốt, trưa chiều vô đưa cánh tay ra vầy mà nó không
có nhiếp được thì con thay đổi đi kinh hành.
Thay đổi đi
kinh hành không tốt thì con ngồi lại hít thở, mà nó hít thở được thì con ngồi lại
hít hơi thở, cũng như tu cánh tay đưa ra vô chứ không có gì. Đây là cái nhiếp
tâm và an trú chứ nó không phải là thấy cánh tay khác, mà thấy đi kinh hành
khác, mà cái hơi thở khác, không phải. Ba cái này nó thuộc về thân hành, thân
hành con. Không có gì.
Cái tâm con
không định tỉnh thì vọng tưởng nó sẽ vô. Chừng nào mà con ngồi trong ba mươi
phút mà con ngồi con không tu gì hết mà tâm con bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự, nó không niệm vọng tưởng, thì đó là con đã đạt được ở trên Tứ Niệm Xứ rồi.
Nó khác, cái Tứ Niệm Xứ nó như vậy.
Thì bắt đầu
bây giờ đó, con phải tập nhiếp tâm và an trú, và cái phần này là cái phần định
tỉnh. Con thiếu sức định tỉnh cho nên con ngồi như thế nào thì con cũng vẫn có
vọng tưởng, không thể nào mà không vọng tưởng, phải không?
Bây giờ phải
tập trở lại kỹ, để rồi Thầy sẽ kiểm tra. Rồi sau khi kiểm tra rồi, con khiếm
khuyết cái phần nào đó, thì Thầy sẽ hướng dẫn cái phần đó cho con thêm. Tức là
Thầy cũng có đến đây để Thầy sắp lớp. Và đồng thời cái đặc tướng của mấy con đều
là có thể nó ngoại lệ trong cái sự nhiếp tâm mà Thầy dạy cái phương pháp khác.
(02:38) Do
con bây giờ nhiếp tâm, nó sẽ bị ức chế cái thần kinh của mấy con thì nó bị rối
loạn, nó sẽ hiện ra tiếng ù tai hay hoặc là nó nhức đầu. Thì bắt đầu con không
có được tu cái nhiếp tâm này nữa, mà Thầy sẽ dạy cái phương pháp khác. Có nhiều
phương pháp để mà giúp đỡ cho mấy con được cái sức định tỉnh, mà tùy theo cái đặc
tướng của mọi người, con hiểu không? Chứ đâu có lý nào bây giờ dạy con nhiếp để
mà con khùng nữa thì làm sao được.
Thôi, bây giờ
ngồi xuống đi. Rồi, ra vô cũng giống như cái hơi thở, chứ bây giờ không phải là
mấy con tập Định Niệm Hơi Thở đâu, rồi tu hơi thở. Nhưng mà có người bây giờ
người ta nương vào hơi thở người ta tu được, thì cũng giống như là cái hơi thở,
thở ra thở vô cũng giống như cánh tay đưa ra đưa vô, chứ không phải là hơi thở
đâu, con hiểu không? Cho nên bây giờ con tu cánh tay đưa ra đưa vô cũng như là
cái hơi thở của con vậy. Con không cần tu hơi thở, vì con đã nhiếp được ở trong
cánh tay của con thì cứ ôm cánh tay mà nhiếp để cái sức định tỉnh ở đó, để mà
con đi tới cái chỗ mà con tu Tứ Niệm Xứ, con hiểu không?
Để nhiếp tâm
an trú, định tỉnh được cánh tay, hoặc là cánh tay không được thì bước đi kinh
hành, mà bước đi kinh hành không được thì mới dụng hơi thở. Cái người mà dụng
được hơi thở thì cái hơi thở người ta không bị rối loạn. Cái hơi thở nó là Thân
Hành Nội, nó rất khó mấy con, chứ không phải dễ đâu. Lơ mơ thì nó bị ức chế, nó
bị rối loạn hô hấp đó con. Cho nên Thầy dạy các con cánh tay đưa ra vô, hay hoặc
đi kinh hành thôi. Nhưng mà cái người có duyên người ta vốn có với hơi thở, người
ta dễ nhiếp tâm trong hơi thở. Thì cũng hướng dẫn người ta hơi thở được, nhưng
mà cái hơi thở người ta không bị rối loạn, phải không?
Cho nên con
cứ sử dụng cánh tay đưa ra đưa vô đi, nó hợp với con thì cái đó là tốt rồi. Ở
đây Thầy dạy mấy con nhiều cái phương pháp để tập định tỉnh: cánh tay đưa ra
đưa vô, và cái bước đi, và hơi thở. Người nào hợp, đặc tướng của mình hợp với
cái hành động nào, Thân Hành Ngoại, Thân Hành Nội, đều là mấy con nhiếp tâm được
là mấy con ôm cái đó mà mấy con tu tập, chứ không phải là tu cái khác đâu.
Còn chừng
nào mà Thầy dạy mấy con tu tập cái nội lực thì buộc lòng mấy con phải tu tập Định
Niệm Hơi Thở nữa, người nào cũng phải tu tập. Bây giờ con tu tập chưa được,
nhưng mà sau khi mà sáu tiếng đồng hồ con bất động. Tâm con bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự, con ở trên Tứ Niệm Xứ, chừng đó con sẽ dùng hơi thở không có cái
rối loạn gì cả.
Cũng như con
sau này, khỏi cần lo điên nữa đi, bởi vì khi mà tâm cái gì cũng được hết. Bây
giờ tâm thanh tịnh rồi thì nó dễ. “Không có thời gian, đến để mà thấy”.
Thì tức là chúng ta không tu thôi, tu là phải có giải thoát. Chứ không có giải
thoát mà nó không hợp với đặc tướng của mình thì phải thay đổi liền, chứ không
phải để.
Cho nên ở
đây có nhiều cái phương pháp lắm con. Để rồi Thầy sẽ kiểm tra lại kỹ coi mấy
con, cái đặc tướng của mọi người như thế nào, ở trong cái phương pháp nào nó hợp
với họ hay không hợp, để rồi từ đó mấy con tu nó mới có cái kết quả. Chứ không
phải là tu chung chung, người nào cũng phải tu vậy hết, không phải đâu.
(05:22) Một
cái người mà bị căng thần kinh thì tức là phải tu khác rồi. Một cái người mà tu
về đi kinh hành thì nó khác rồi. Một cái người mà tu đưa cánh tay ra vô thì nó
khác rồi. Tùy theo cái đặc tướng của người ta, nó hợp cái gì Thầy mới hướng dẫn
để cho người ta đạt được cái chất lượng, mà đạt đến cái Tứ Niệm Xứ. Để thực hiện
trên Tứ Niệm Xứ, để tâm bất động hoàn toàn, để đi vào cái chỗ giải thoát, để
luyện thần lực. Cái đó để mới làm chủ được sinh, già, bệnh, chết.
Thì con hãy
yên tâm, Thầy sẽ có những cái phương pháp Thầy dạy con tu tập. Chứ mà bây giờ
con tu tập theo những cái điều kiện mà Thầy dạy chung cho những người này thì
con tập chưa được, thì con chờ đợi, phải không? Bây giờ thì chưa, mà chưa phân
lớp ra mà. Để rồi chừng mà phân lớp ra thì cái đặc tướng của mỗi người, thì cái
người nào nó riêng có cái đặc tướng riêng biệt mà. Cái số đặc tướng như vậy là
nó ít, có mấy người à, còn bao nhiêu thì nó chung chung nhau. Thì nó như vậy rõ
ràng là Thầy lấy cái chung trước, để rồi lấy cái riêng nó phải sau chứ mấy con.
Thì cái nào thì Thầy cũng dẫn dắt mấy con đi tới cái giải thoát của Đạo Phật
thôi, chứ không bỏ người nào hết.
Một người tu
tập khuyết tật, hai mắt không thấy hoặc là tay chân què quặt này kia đều là tu
tập được khi mà Thầy dạy. Bởi vì giải thoát ở tâm của mình. Giải thoát làm chủ
được cái thân tâm của mình, chứ không phải là cái gì khác đâu, cho nên mấy con
yên tâm. Theo Đạo Phật là không có nghĩa là những người tàn tật thì không được
xuất gia. Đối với Thầy thì người nào cũng được xuất gia, cũng là tu thành Phật
hết. Những người nào cũng được giải thoát, không có gì hết. Bởi vì Đạo
Phật là đạo an ủi cuộc sống của con người, để đem lại cái sự bình an cho con
người, để đưa họ đi đến chỗ giải thoát hoàn toàn. Chứ không phải
là người cho tu, mà người không cho tu, không phải vậy đâu.
Cái người
điên khùng không cho tu, không phải đâu. Điên chừng nào lại cho tu điên chừng ấy
cho nó hết điên. Con hiểu không? Cho nên vì vậy mà mấy con yên tâm, cố gắng mà
tập luyện, phải không? Rồi bắt đầu bây giờ xong chưa?
Tu cái pháp
để cho nó tăng cái thời gian đó lên, chứ không phải là tu đúng ba mươi phút đứng
đó hoài, nó phải tăng lên tới sáu tiếng đồng hồ. Lúc đó Thầy sẽ trợ giúp thêm,
chỉ cho cái pháp để cho tăng cho được. Chứ bây giờ con tăng lên thì nó bị vọng
tưởng hay hoặc bị này kia, nó bất an. Con tăng chưa được là tại vì con chưa có
biết pháp để tăng lên ở trên Tứ Niệm Xứ, để cho mình vượt qua những cái khó
khăn của nó.
Thì sau này,
bởi vì Thầy về đây là Thầy kiểm tra cho mấy con, Thầy giúp cho mấy con vượt qua
những cái khó khăn để mấy con đi xa nữa chứ. Đứng cái chỗ đó rồi mấy con làm
sao mà đi tới được. Các con yên tâm đi, Thầy có đủ cái đải để làm cho nó suôn sẻ
mấy con đi cho được thôi. Để cho mấy con tu tập được thôi, không có gì mà khó
khăn. Đối với Thầy thì không có người nào mà khó hết đâu. nghĩa là Thầy dạy sao
mấy con tu tập được như vậy thì mấy con sẽ được giải thoát, cho nên yên tâm cố
gắng thực hiện. Tất cả những cái gì mà cuộc đời mấy con nên bỏ, các pháp đều vô
thường, không có pháp nào hết.
Tu sinh 1: Con kính thưa Thầy, vừa rồi con hỏi
về giấy tờ ạ. …

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét