88-TÁC Ý DẪN TÂM KHÔNG PHẢI
LÀ ĐỘNG TÂM
(35:53) Vì
vậy hôm nay bây giờ Thầy hướng dẫn cho mấy con, để một tuần lễ mấy con tập, rồi
sau đó Thầy kiểm lại một lần nữa. Thì như vậy là sắp lớp cho mấy con, mới thấy
được cái trình độ của mấy con nhiếp tâm.
Mấy con phải,
thí dụ như dẫn mấy con tu tập như vậy, mà mấy con dụng cái pháp mấy con dẫn ba
mươi phút không niệm thì Thầy sẽ sắp mấy con ở trên cái lớp nào. Còn bây giờ dẫn
như vậy mà cái tâm của mấy con vừa dụng pháp dẫn mà sao nó không đạt được. Thì
Thầy biết rằng cái năng lượng của mấy con nó kém lắm. Thì bắt đầu mình phải sử
dụng cái phương pháp như thế nào, cái thời gian như thế nào để cho hợp, chứ
không thể cho mấy con ở trên ba mươi phút được.
Còn nếu mấy
con dẫn cái tâm mình vào được mà nhiếp được cái tâm mình ở trong ba mươi phút bằng
cái phương pháp, mà ba mươi phút được không có niệm nào hết. Thời nào buổi
sáng, buổi trưa chiều tối khuya, thời nào mấy con tu cũng tốt hết. Thì lúc bấy
giờ sắp cho mấy con ở trên cái lớp để cho mấy con chuẩn bị, chuẩn bị để rồi xét
qua những cái điều kiện xả tâm mấy con như thế nào trong cái hoàn cảnh sống
chung nhau chị em, coi cái tâm mấy con còn chướng ngại hay không, thì chừng đó
người ta sẽ xếp mấy con vào cái lớp Tứ Niệm Xứ hay hoặc là cái lớp Tứ Chánh Cần.
Nếu cái tâm
mấy con xả chưa được rốt ráo thì người ta sẽ xếp vào cái lớp Tứ Chánh Cần. Còn
nếu mà mấy con đã xả được rốt ráo rồi, Thầy xếp cho mấy con vào cái lớp Tứ Niệm
Xứ, để cho mấy con luyện tập cái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, để nó
kéo dài được cái thời gian sáu tiếng đồng hồ. Rồi từ đó người ta sẽ đưa mấy con
đi vào một cái lớp để luyện thần lực, thì nó có từng lớp. Cho nên bây giờ sắp xếp
lớp làm sao mà cho mấy con nằm đúng cái vị trí để cho mấy con tập luyện cho có
kết quả, chứ nó không đúng vị trí thì nó sẽ không kết quả.
Thí dụ bây
giờ mấy con chưa có, nói qua một cái điều kiện mà không kiểm, cho mấy con vào
cái lớp đó mấy con tu tập mấy con luyện không được nữa thì coi như là nó hỏng
phương pháp đi, nó không kết quả . Bởi vì nó có căn bản của cái lớp này thì nó
mới lên cái lớp này, nó mới tu tập được cái kết quả của cái lớp này. Còn nếu
không có căn bản thì lên lớp này thì mấy con không kết quả.
Các con nhớ.
Bởi vì khi mà mấy con ở lớp Tứ Chánh Cần mấy con xả được cái thô thì mấy con mới
lên Tứ Niệm Xứ, mấy con mới xả được cái vi tế. Mà cái thô mấy con xả chưa được
mà cho mấy con lên Tứ Niệm Xứ thì mấy con làm sao xả vi tế được, cái thô chưa hết.
Cho nên nó
thật tu tập nó phải có những căn bản chắc chắn của cái lớp này, cái kết quả của
lớp này thì nó mới đưa lên cái lớp khác. Như vậy cái kết quả đó cho đến khi mấy
con luyện được cái đạo lực thì mấy con mới làm chủ được. Còn bây giờ cỡ cái lớp
này mà cho mấy con lên mà luyện cái đạo lực thì nó thành ra cái đạo lực tưởng,
cái sức lực tưởng, chứ không thể nào cái sức lực mà của Chánh Định được, của
Chánh Phật pháp được. Cho nên mấy con không làm chủ được cái sự sống chết của mấy
con mà mấy con chỉ hiện ra ba cái thứ thần thông ảo mà thôi. Cho nên nó thành
ra tu cái sai của mấy con đi.
(38:42) Vì
vậy mà hôm nay thì mấy con về tập lại kỹ lưỡng, một buổi mấy con chỉ tập một lần
ba mươi phút, ngồi lưng thẳng hẳn hoi, hoàn toàn. Nhiếp tâm dùng pháp Như Lý
Tác Ý dẫn nó từng, nếu mà năm hơi thở mấy con dẫn nó một lần. Thí dụ như: “Hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra” rồi mấy con hít thở
năm hơi thở rồi, mấy con tác ý vẫn như vậy mà ba mươi phút không có niệm khởi,
thì như vậy là mấy con đã nhiếp tâm bằng cách dẫn.
Các con đừng
nghĩ rằng khi mà mình tác ý như vậy là do mình động làm cho tâm mình động.
Không phải, ở đây không động. Tại sao? Tại khi mình ngồi im lặng như thế này,
có một niệm tự phóng ra nghĩ ngợi một cái gì, một cái niệm đó, đó là tâm động.
Còn ở đây tôi chủ quyền, tôi có quyền tôi dẫn nó vào cho nên vì vậy tôi hít thở
xong năm hơi thở này không có một niệm nào xen vào được. Vì vậy mà tôi điều khiển
thêm, tôi nhắc: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết…”.
Cái mà chúng ta làm cho động, tức là cái chúng ta dẫn chứ không phải động. Cái
hành động mà nhắc nó là cái hành động chủ động của tôi, tôi dùng cái phương
pháp, tôi dẫn cái tâm tôi đi thêm mười, năm hơi thở nữa. Các con hiểu không?
Rồi năm hơi
thở tôi lại vận dụng, tôi dẫn nó thêm. Đây là cái quyền tôi dẫn nó đi. Cho nên
một con trâu mà nó có cái sợi dây giàm, tôi muốn đi đâu thì tôi cứ nắm cái dây
giàm đó, tôi lôi đi hoài thì con trâu nó phải đi theo tôi thôi. Thì cái tâm của
mấy con như là một cái con trâu, mà mấy con không có cái dây giàm mà mấy con dẫn
nó thì mấy con đi một lúc thì nó đi chỗ khác, nó không có đi theo mấy con đâu,
các con hiểu không? Đó, cho nên nó có vọng tưởng là tự nó phóng ra, cũng như
con trâu nó đi chỗ khác mà nó không cần theo mấy con.
Còn có cái
dây giàm mấy con cột cái sợi dây mấy con nắm trong tay này. Cứ đi một chút thì
nó muốn dừng lại thì mấy con lôi nó đi, cho nên nó không có niệm. Do đó, cái chỗ
đó nó không phải là chỗ chúng ta dẫn nó là động tâm, mà cái chỗ chủ động để dẫn
nó vào chỗ bất động tâm, các con hiểu chưa?
Cho nên hiểu
như vậy, chứ còn hiểu qua cái kiểu mà của Thiền Tông, thì các con thấy ờ mình cứ
bị tác ý hoài, nó động tâm mình sao? Không phải. Cái chỗ tôi dẫn, tôi dẫn cho nó
đến. Khi mà nó thuần quen rồi, thì bây giờ tôi không cần dẫn nữa, tôi đi đâu
thì con trâu đi đó. Nghĩa là tôi gác cái ách, cái cày lên thì tôi chỉ la nó một
tiếng thì từ đó nó cày hết một động đất cho tôi, nó đi đúng cái vòng của nó đã
nó thuần quen. Còn bây giờ cái tâm của mình nó chưa thuần quen cái đó mà mình
không dẫn nó thì nó sẽ đi trật đường, các con hiểu?
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét